Bên tiểu đội hai không cần đợi trung đội trưởng qua, tất cả đều đã tự giác làm việc nghiêm túc.
Tôn Hà Dương là lính cũ, việc dựng lều anh ta đã quá quen thuộc, bình thường còn giúp các binh sĩ trong tiểu đội. Nhưng hôm nay, anh ta lại yếu ớt tựa lưng vào một thân cây nhỏ. Còn sắc mặt anh ta. . . thì chịu, chẳng nhìn ra được. Ai nấy mặt mũi đều lấm lem tro bụi, không thể thấy được sắc mặt thật.
Sau một chặng đường hành quân cùng các khoa mục diễn tập, bộ quân phục rằn ri trên người ai cũng bám đầy bùn đất, cứng lại như mo.
Đừng nói nam binh, các nữ binh cũng y hệt, chẳng ai khá hơn ai.
Chu Vãn Phong đi thẳng tới, đưa mu bàn tay đặt lên trán Tôn Hà Dương đang gục đầu nghỉ ngơi, khiến anh ta giật mình ngã dúi sang một bên.
"Trung. . . trung đội trưởng."
Tôn Hà Dương giật nảy mình, khi nhìn rõ là ai thì vội vịn cây đứng dậy, hơi thở dồn dập, liếc mắt lườm người lính bên cạnh, như thể trách cậu ta không báo cho mình một tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play