"Cảm ơn khóa đặc huấn bắn súng lần này, đặc biệt là Học viện Đặc chiến. Đối với tôi, đây là một cơ hội và kinh nghiệm quý báu. Có những huấn luyện viên bắn súng xuất sắc ở bên cạnh truyền dạy kinh nghiệm, tôi cảm thấy mình đã tiến bộ rất nhiều, có được nhận thức và hiểu biết mới về bộ môn này. Tôi cảm thấy bắn súng cũng giống như làm người, phải trầm tĩnh, phải vững vàng. Mỗi viên đạn bắn ra giống như những bước chân đã đi qua, đều để lại dấu vết. Không có viên đạn nào là lãng phí, từ đó ta có thể tìm ra khuyết điểm của bản thân để bù đắp. Nếu tâm không vững, không tĩnh, viên đạn của bạn sẽ đi chệch mục tiêu. Ý nghĩa của việc chúng ta chĩa súng vào hồng tâm là gì? Đến bây giờ, tôi vẫn cho rằng đó là để tiêu diệt kẻ thù, đồng thời giảm thiểu tổn thất và bảo vệ đồng đội."
Chu Vãn Phong nói xong, ánh mắt cô hướng về phía Học viện Bộ binh và Học viện Đặc chiến, khóe miệng khẽ nhếch lên:
"Rất vui vì đã được huấn luyện cùng mọi người. Thời gian tuy ngắn ngủi nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc. Hy vọng năm sau chúng ta lại có thể cùng nhau tham gia khóa huấn luyện bắn súng, và mong rằng lần sau gặp lại, mọi người đều sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, lợi hại hơn."
Chu Vãn Phong nói vừa nghiêm túc vừa thành khẩn.
Đường Phàn thậm chí còn dẫn đầu vỗ tay. Ông không ngờ Chu Vãn Phong lại có thể nói hay như vậy, có chút kinh ngạc.
Ông cũng không nghi ngờ liệu lời nói của cô có ẩn ý gì khác không.
Nhưng khi các học viên của Học viện Đặc chiến và Học viện Bộ binh vỗ tay theo, họ hoặc là cúi đầu, hoặc là mím môi không nói. Đặc biệt là sau khi Chu Vãn Phong nói xong, chỉ có vài học viên của Học viện Khoa học Kỹ thuật phát biểu vài câu cảm nghĩ, rồi không còn ai lên tiếng nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play