Vốn dĩ Tống Diễm muốn nói, lão Ngụy anh mà ra tay, cô ấy chưa chắc đã đứng yên cho anh đánh đâu. Chu Vãn Phong chưa chắc sẽ đánh trả, nhưng chắc chắn một trăm phần trăm sẽ né.
Cô ấy không phải là loại học viên phạm lỗi rồi đứng yên cho anh ra tay để nhớ đời đâu.
"Trung đội, đại đội, mầm non tốt đều có cá tính, không có cá tính thì chỉ là hạng xoàng thôi. Chu Vãn Phong giống như một con sói hoang, không phải người thường có thể thuần phục được. May là cô ấy rất cầu tiến, phẩm chất kiên định, huấn luyện chịu được khổ. Tôi đã quen với cô ấy một học kỳ rồi, người khác chưa chắc đã chịu được cái vẻ hơi ngạo mạn, lại có chút ngang tàng của cô ấy. Mấy người họ có khi lại muốn ra oai áp chế, nhưng tôi phải nói rõ, Chu Vãn Phong là một người như vậy, tự mình so sánh với chính mình, rất thoải mái, không hề e dè. Người không hiểu có thể sẽ thấy cô ấy tự cao, ngông cuồng. . ."
"Lão Tống, ý gì thế, nói nửa ngày trời chỉ có nghĩa là cậu hiểu thôi à?"
"Đúng, Chu Vãn Phong phải do tôi dẫn dắt. Tôi tính tình tốt, dễ dãi, không để bụng, có thể giao tiếp với các học viên, đối xử như bạn bè. . ."
Tống Diễm thật sự muốn dẫn dắt Chu Vãn Phong, những lời anh nói trước đó cũng là sự thật, chỉ có điều nói Chu Vãn Phong tự cao ngạo mạn thì có hơi quá.
Chu Vãn Phong suốt ngày lạnh lùng, trên mặt luôn tỏ vẻ thờ ơ, xa cách, giống như một khán giả đứng ngoài lề, từ chối duy trì mối quan hệ thân thiết với mọi người, nhưng lại luôn nhận ra những điều vô cùng nhỏ nhặt và xuất hiện đúng lúc để giúp đỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT