Đội ngũ giải tán, ba lô còn chẳng kịp mở, cả người đã đổ vật xuống chiếc giường cứng, mê man ngay lập tức, giày và quần áo còn chưa kịp cởi, đến ngón tay ngón chân cũng chẳng còn sức mà nhúc nhích.
Ai nấy mệt lả đến mức khóc cũng không khóc nổi, giống như một quả bóng bị hút cạn khí, chỉ còn lại lớp vỏ da khô quắt, lúc này tất cả đều nằm sõng soài trên ván giường.
"Vãn Phong, cảm ơn cậu nhé."
Lời thì thầm tựa như trong mộng, mệt đến mức không mở nổi mắt nhưng vẫn chưa quên chuyện này.
Từ phía khác cũng khe khẽ vọng lại một câu: "Tớ cũng vậy." Giọng nói như thể được buông ra từ cổ họng trong cơn mê ngủ.
Chu Vãn Phong ngủ ở giường dưới, cạnh giường cô là ba chiếc ba lô. Trên nửa chặng đường trở về, Hạ Manh Manh và Lâm Toa đã không thể chống cự nổi, mệt đến mức muốn nôn ọe, tóc tai, mặt mũi ướt sũng như vừa dội nước. Những người khác cũng chỉ biết cắn răng cố gắng, tất cả đều đã là nỏ mạnh hết đà.
Chu Vãn Phong đã nhận lấy chăn màn và bình nước của họ, trước ngực đeo một chiếc, sau lưng hai chiếc, một tay vẫn phải gồng lên đỡ lấy cơ thể Hạ Manh Manh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT