Vào một buổi chiều tà, Chu Vãn Phong đút hai tay vào túi, khoan thai bước đi ven đường. Nửa khuôn mặt giấu trong cổ áo, tóc mái bị gió thổi bay, để lộ vầng trán trắng trẻo, đầy đặn.
Nghe tiếng cành cây xào xạc trong gió, ánh mắt Chu Vãn Phong vẫn bình thản. Cô cứ ngỡ mình sẽ cảm thấy mất mát hay một cảm xúc nào khác, nhưng hóa ra lại không có gì. Cô tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh này, thích cảm giác đi bộ một mình trên đường, tâm không vướng bận mà cứ thế tiến về phía trước, không cần ngoảnh lại lo sợ có ai đang theo dõi.
Cũng là tuổi mười sáu, nhưng cô có cảm giác như những nếp gấp của cuộc đời cuối cùng cũng được vuốt phẳng.
Kiếp trước, dù bị giam cầm trong khuôn viên rộng lớn hay phải bước đi trên dây thép, cô vẫn luôn tìm kiếm cảm giác này.
Dù biết mình có khiếm khuyết, cô và Vân Tĩnh Nhã không phải người chung đường, chỉ là những đường thẳng cắt nhau trong chốc lát, cô vẫn luôn nhận thức rõ điều đó từ đầu đến cuối.
Cô vừa có thể giúp Vân Tĩnh Nhã khi cô ấy khóc, vừa có thể lợi dụng sự lương thiện của cô ấy để khiến cô ấy rơi lệ.
Biệt thự Nam Hồ,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play