"Dì Trương, tôi vừa thấy đứa bé trong nhà đi ra ngoài rồi. Trời tối rồi, có cần đi tìm không ạ?"
Nghe nói Chu Vãn Phong ra ngoài, Trương bà bà tỏ ra không quan tâm:
"Có phải trẻ con ba tuổi đâu mà phải tìm? Một đứa cứ mặt dày ở lại thì làm sao mà tự đi được? Đến giờ ăn khắc tự mò về."
"Nhưng tôi thấy con bé đeo ba lô đi. Đi dạo gần đây thì đâu cần đeo ba lô ạ."
Lão Đổng thấy không yên tâm. Đã đi được nửa tiếng rồi mà không thấy về, lòng ông càng thêm bất an.
"Dân nhà quê bụng dạ hẹp hòi, có ba cọc ba đồng cũng phải kè kè bên người. Để ở nhà chắc sợ người ta nhòm ngó."
Trương bà bà khịt mũi. Một kẻ mặt dày đến đây, làm sao có thể dễ dàng đi như vậy được.
Bà ta hoàn toàn không để tâm, phẩy tay bảo lão Đổng mau đi bật đèn trong sân, trời vừa tối là cả khoảng sân chìm trong bóng đêm.
Hơn bảy giờ, các món ăn lần lượt được dọn từ bếp lên bàn. Vẫn còn vài món cầu kỳ chưa xong, đang hầm trên bếp.
Vân Lam thay một bộ váy khác rồi đi xuống lầu. Đó là một chiếc váy màu hồng phấn bay bổng, kiểu tóc cũng đã thay đổi. Dương Nghệ Quân nhìn từ trên xuống dưới rồi cười khen:
"Đẹp lắm."
"Đẹp không ạ? Con thấy ở một trung tâm thương mại bên nước ngoài, Tĩnh Nhã nói con mặc đẹp nên mua luôn, cả đôi xăng đan đính đá dưới chân này nữa."
Vân Lam khẽ nhấc tà váy, làm một động tác chào kết màn của diễn viên, rồi đi đến ngồi bên cạnh Dương Nghệ Quân, cười híp mắt:
"Chí Nho cũng từng nói con mặc màu hồng rất đẹp."
Nói xong, bà liếc nhìn sảnh lớn ở tầng một, rồi nói nhỏ:
"Mẹ, nó chưa xuống à?"
"Còn chưa ăn cơm, xuống sớm thế để ngồi đây nói chuyện với mẹ con mình à?"
Dương Nghệ Quân không thích cái tính thiếu quyết đoán của Vân Lam, đã nói lời cay nghiệt rồi mà giờ lại mềm lòng.
Dì bếp bưng mấy món chính lên bàn.
Vân Lam liếc nhìn đồng hồ:
"Dì Trương, bảy rưỡi rồi, Chí Nho chắc cũng sắp về. Dì lên gọi bọn trẻ xuống ăn cơm đi."
Trương bà bà vâng lời lên tầng ba. Sau khi gọi cô chủ Tĩnh Nhã và cậu chủ Thừa Bân, bà ta men theo cầu thang lên gác xép.
Vân Tĩnh Nhã nghiêng đầu, kéo Thừa Bân đứng đợi ở đầu cầu thang, muốn cùng nhau đi xuống.
Trương bà bà đứng ở cầu thang bắt đầu gọi, nhưng không ai trả lời. Gác xép tối om, không bật đèn. Bà ta bĩu môi, thầm nghĩ chắc lại đang ngủ, rồi bực bội đi đến trước cửa gác xép gọi:
"Người đâu rồi? Ăn cơm! Cái tật gì mà giờ này còn ngủ?"
Bà ta đưa tay gõ cửa, không ngờ cửa lại mở ra.
Trên giường, chăn màn được gấp gọn gàng. Không có một bóng người.
Bà ta bật đèn lên. Đồ dùng cá nhân vẫn đặt trong chậu, đôi dép lê cũng ở dưới gầm giường, chỉ có giày và ba lô của cô bé là đã biến mất.
Lúc này Trương bà bà mới nhớ lại lời lão Đổng nói lúc nãy. Ông ta nói lúc mấy giờ nhỉ?
Bà ta có chút hoảng hốt. Một khi hoảng, đầu óc liền rối tung, không thể nhớ ra được.
Tuy bà ta nói chuyện với lão Đổng rất cứng rắn, nhưng đó chỉ là hổ giấy. Bà ta hoàn toàn không nghĩ cô bé sẽ lặng lẽ bỏ đi như vậy, bà ta chưa từng gặp trường hợp nào như thế.
Bà ta xách váy chạy huỳnh huỵch xuống lầu, không để ý đến hai đứa trẻ, một mạch chạy xuống tầng một, gần như đứt hơi.
Bà ta giơ tay chỉ lên gác xép, thở hổn hển nói:
"Bà chủ. . . hộc. . . hộc. . . đứa bé đó đi rồi. . . nó. . . nó đi rồi."
Dương Nghệ Quân không nghe rõ:
"Nói từ từ thôi, cô nói Chu Vãn Phong làm sao?"
"Hộc. . . hộc. . . đi rồi, người không có trên gác xép, đi từ sớm rồi."
Trương bà bà lấy lại hơi, vội vã nói:
"Lão Đổng thấy nó đi ra ngoài. Tôi cứ nghĩ nó chỉ ra ngoài đi dạo, không ngờ nó đi thật."
Nghe tin Chu Vãn Phong tự đi, Vân Lam sững sờ, rồi vành mắt đỏ hoe. Bà ta lo lắng đến mức không thể ngồi yên, vội níu lấy tay Dương Nghệ Quân:
"Mẹ, mau cho người đi tìm đi, con sợ lắm."
Càng nghĩ, lòng bà càng thấy sợ hãi.
"Hoảng cái gì? Nó đi lúc mấy giờ?"
Trương bà bà ngẫm nghĩ:
"Khoảng sáu giờ."
Mọi người đều liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Đã một tiếng rưỡi trôi qua, nếu đi dạo thì cũng đã phải về rồi.
Vân Lam lo lắng bất an, hoảng hốt: "Báo cảnh sát đi. Lỡ có chuyện gì thì sao? Chí Nho sẽ oán chết con mất." Bà sợ đến mức không dám nghĩ tiếp.
Vân Tĩnh Nhã đến ôm bà, an ủi.
"Hoảng cái gì chứ? Nó đã mười hai tuổi, tâm trí bình thường, tự mình từ Đông Sơn đến Vân Hải được thì đừng có coi thường nó."
Dương Nghệ Quân không cho rằng Chu Vãn Phong một mình ở ngoài sẽ xảy ra chuyện gì.
Đứa bé đó có một đôi mắt bình tĩnh và kiên định, chỉ là bà có chút ngạc nhiên là nó lại đi như vậy.
Trong sảnh lớn đang hỗn loạn, lão Đổng bị gọi đến hỏi đi hỏi lại. Mãi đến khi tiếng xe ô tô dừng lại ở cổng lớn.
Chu Chí Nho đã về.
Cậu bé mập Vân Thừa Bân là người đầu tiên chạy ra mở cửa:
"Ba ơi, chị gái ở nhà mình tự đi rồi."