Giây tiếp theo, chỉ thấy đầu ngón tay cô khẽ nhích, cổ tay vung lên, lưỡi dao hướng xuống, chuôi dao đã nằm gọn trong lòng bàn tay.

Vân Tĩnh Nhã xem đến mắt sáng rực, khẽ vỗ tay reo hò. Cậu bé mập thì nhìn chằm chằm vào mặt Chu Vãn Phong, hoàn toàn ngẩn người.

Chu Vãn Phong liếc nhìn những miếng táo trên bàn:

"Thứ có thể mang ra trình diễn được cũng chỉ có món này. Lúc nguy cấp nó có thể cứu mạng. Chỉ là, Trương bà bà, sự ưu tú của cô chủ Tĩnh Nhã thì liên quan gì đến bà? Hay liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ lần sau gặp ai bà cũng kể lại một lượt như vậy sao? Nhìn bà nói hăng say, tôi còn tưởng bà biết múa ba lê, biết cả chơi đàn piano đấy."

Trương bà bà nhìn chằm chằm con dao trong tay Chu Vãn Phong, lúc này hơi thở cũng trở nên rối loạn. Mắt bà ta chỉ dán vào con dao, sợ nó sẽ bay thẳng vào trán mình.

Dương Nghệ Quân vỗ tay, vẻ mặt bình thản, còn khen một câu:

"Màn xiếc này học ở đâu vậy? Gọt hoa quả thì khá tốt đấy, lúc rảnh có thể dạy cho mấy dì giúp việc trong nhà. Nhưng cầm dao như vậy không hay lắm, cất đi đi."

Dì bếp vội vàng dọn đĩa hoa quả và con dao vào bếp.

Dương Nghệ Quân nói xong, nhìn Vân Lam đang im lặng, như thể cố tình nhắc nhở:

"Vân Lam, trong điện thoại con không phải nói đã mua cho Vãn Phong mấy bộ quần áo sao? Con đưa con bé lên lầu thử đi."

Vân Lam đứng dậy, vẻ mặt rất nặng nề. Bà kéo tay Chu Vãn Phong nói:

"Dì quên mất, dì có mua cho cháu hai cái váy, cháu lên lầu với dì thử xem."

Vân Tĩnh Nhã cũng đứng dậy theo, nhưng bị Dương Nghệ Quân ấn xuống:

"Con ở lại nói chuyện với bà, kể xem các con còn gặp chuyện gì thú vị nữa không."

Chu Vãn Phong bị kéo lên tầng hai, đi vào phòng ngủ. Phòng ngủ rất lớn, có cả một bộ sofa để nghỉ ngơi.

Hành lý đã được sắp xếp gọn gàng trong tủ.

Vân Lam mở tủ quần áo, lấy ra hai bộ đồ mới chưa bóc tem, nhưng không mở ra mà quay người ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh.

"Cháu qua đây ngồi đi."

Chu Vãn Phong ngồi xuống đối diện, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như ở dưới lầu, ánh mắt vừa tĩnh lặng vừa lạnh lẽo.

Vân Lam đặt quần áo lên chiếc bàn thấp, hai tay đan vào nhau, ngón cái không ngừng xoay tròn, mắt nhìn xuống, dường như không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt Chu Vãn Phong.

Giọng bà vừa thấp vừa nhẹ: "Dì. . . dì không nghĩ là cháu sẽ đến." Nói xong, bà ngẩng lên nhìn một cái rồi lại vội cúi xuống, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ giằng co, do dự.

Chu Vãn Phong im lặng lắng nghe.

"Khi bà nội cháu mất, ba cháu nói cháu sẽ ở lại quê. Dì. . . dì không biết tại sao cháu lại đến đây, nhưng. . . cháu không thể ở lại đây."

Chu Vãn Phong lạnh lùng cau mày:

"Tại sao?"

Vân Lam lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên lần nữa:

"Bởi vì, đây không phải là nhà của cháu. Dì là mẹ kế của cháu, dì có Tĩnh Nhã, có con gái của dì. Trước khi cháu đến, dì, Tĩnh Nhã, ba cháu và Thừa Bân là một gia đình bốn người, chúng dì sống rất hòa thuận. Nếu có thêm cháu, sự hòa thuận đó sẽ bị phá vỡ. Dì cũng không muốn giấu cháu, cháu và Thừa Bân là chị em, nhưng trong lòng dì, chị của Thừa Bân chỉ có Tĩnh Nhã, và cả đời này cũng chỉ có thể thân thiết với Tĩnh Nhã."

"Dì. . . dì hy vọng gia đình mình có thể như trước, dì không muốn cháu sống trong gia đình của dì. Vì vậy, xin cháu hãy trở về đi. Sau khi trở về, dì có thể chu cấp riêng cho cháu, ở quê cháu cũng có chú bác họ chăm sóc."

"Nếu tôi ở riêng một chỗ thì sao? Tôi không nhất thiết phải ở đây, tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của các người."

Chu Vãn Phong khẽ nhíu mày, cổ họng hơi nghẹn lại.

"Cũng không được. Cháu ở lại Vân Hải thì sẽ phải đi học, lâu dần họ hàng bạn bè cũng sẽ biết. Có lẽ cháu không hiểu, gia tộc của dì rất lớn. Một chút chuyện nhỏ cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán của người khác. Cháu không xuất hiện thì không sao, nhưng sự hiện diện của cháu ở Vân Hải tự nó đã là một sự làm phiền đối với chúng dì rồi. Thật ra, đối với Chí Nho và Thừa Bân mà nói, cháu rất xa lạ, ngoài quan hệ huyết thống ra thì không phải là người nhà."

Vân Lam nói một hơi:

"Nếu cháu không muốn về Đông Sơn, dì có thể giúp cháu sống ở một thành phố khác. Ví dụ như Nam Thành thì sao? Đó là một đô thị sầm uất, cháu có thể sống và học tập ở đó."

Chu Vãn Phong cười lạnh một tiếng:

"Tóm lại là tôi không thể ở lại thành phố Vân Hải, đúng không?"

Vân Lam nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của Chu Vãn Phong, rồi chọn cách né tránh.

Chu Vãn Phong nhìn chằm chằm Vân Lam, như muốn nhìn thấu, xuyên thủng con người bà:

"Tôi không muốn sống một mình. Tôi muốn thay đổi, muốn sống một cuộc sống khác. Thực ra tôi không thích sống chung với người khác, thậm chí còn sợ trở nên thân thiết. Nhưng tôi vẫn đến đây. Chu Chí Nho là ba của tôi, không phải sao? Tôi có chút tò mò muốn biết sống bên cạnh ba sẽ như thế nào. Không cần quá gần gũi, chỉ cần khi tôi cần tiền sinh hoạt, tiền tiêu vặt, ông ấy có thể đưa tiền cho tôi. Ông ấy vẫn sống sờ sờ ra đó, chứ có chết đâu, lẽ nào đến điều này ông ấy cũng không thể đáp ứng cho tôi sao?"

"Dì sẽ liên lạc với người ở quê Đông Sơn đến đón cháu."

Vân Lam nói ra kết luận cuối cùng, đẩy quần áo về phía Chu Vãn Phong, rồi đứng dậy đi xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play