"Đạo đức không thể ràng buộc được họ, nhưng lại ràng buộc các chú. Cháu bẻ gãy ngón tay cậu ta khiến các chú thấy cháu tàn nhẫn? Nhưng cháu lại có thể khiến chúng sợ hãi, chúng sẽ không dám đến trường nữa, cũng sẽ không nghĩ đến việc trả thù cháu. Biết đâu cái bóng ma đau đớn mà cháu để lại sẽ khiến cậu ta biết sợ, không sa ngã nữa."
"Hoàn cảnh hiện tại của cháu là do họ gây ra, cháu phải dùng chính cách của họ, thậm chí mạnh hơn để đáp trả. Nếu trường cấp ba của cháu là một nơi có không khí học tập sôi nổi, nơi mọi người thi đua học tập, cháu sẽ hòa nhập và cố gắng học. Nếu cháu có mâu thuẫn với ai đó, và đối phương tìm đến giáo viên để phân xử, cháu cũng sẽ im lặng tuân thủ."
Chu Vãn Phong nói xong, bình thản nhìn vị cảnh sát già:
"Cháu nghĩ các chú có thể hiểu được. Người ta thường nói cảnh sát đi bắt tội phạm, chứ chưa thấy các chú chỉ cần hô một tiếng là tội phạm tự giác đến trình diện. Ở trường cũng vậy, kẻ bị cháu bẻ gãy ngón tay ngay cả giáo viên cũng không quản nổi, thì còn mong gì họ nghe lời giáo viên."
Chu Vãn Phong nói rất bình tĩnh, cũng cho lão Hồng và mọi người thấy rõ, cô không phải là người bạo lực, cực đoan, mà chỉ là bị hoàn cảnh ép đến mức không còn cách nào khác.
Bên kia, thầy Đỗ Vĩnh An vội vã trở về trường. Trong phòng họp, các lãnh đạo cấp trường đều đã có mặt.
Thầy Đỗ Vĩnh An vơ lấy cốc nước của thầy Mã uống một ngụm, thở hổn hển rồi kể lại chi tiết chuyện xảy ra ở cổng trường và việc bị cảnh sát gọi lên lấy lời khai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT