Hôm đó… là một ngày mưa.

Diệp Ký Thư vẫn còn nhớ rất rõ bầu trời khi ấy u ám đến mức nào.

Giống như đợt thời tiết bất thường gần đây những đám mây đen nặng trịch bao phủ trên cao để lại dấu vết ẩm ướt khiến người ta khó chịu, như có tảng đá đè nặng trong lồng ngực, làm niềm vui cũng trĩu xuống.

Khác với các khoa khác, khoa Toán có rất nhiều quy định vô nhân đạo.

Dù đã là sinh viên đại học, không còn cái không khí cắm đầu học bài kiểu cấp ba nữa, nhưng trợ giảng lại yêu cầu sinh viên năm nhất trong tháng đầu khai giảng phải đến lớp học buổi tối mỗi ngày nói là để rèn luyện tinh thần học tâp cho mọi người.

Vì có điểm danh, mà việc vắng mặt không lý do sẽ ảnh hưởng đến điểm tín chỉ môn học hôm đó, nên chẳng ai dám không đi.

Đến khi tan học, đã gần 9 giờ rưỡi.

Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi.

Những vệt nước uốn lượn trên mặt kính, để lại dấu vết giống như sợi tơ, rồi dần dần dày đặc hơn.

“…”

Mưa lớn.

Đó là phản ứng đầu tiên của Diệp Ký Thư.

Cậu không mang theo ô.

Cũng phải thôi, ai mà ngờ trời lại đổ mưa bất chợt như vậy chứ.

Những người khác đã túm năm tụm ba rời khỏi khu giảng đường, vừa chào nhau vừa gọi tên bạn bè. Dù không mang ô, cũng có thể chen chút với người khác, rồi từng người lần lượt rời khỏi mái hiên trú mưa.

Diệp Ký Thư nhìn chằm chằm tấm thảm lông đã bị giẫm bẩn ngay cửa, loang lổ dấu nước đọng, tên trường học in trên đó cũng đã mờ nhòe.

“Không đi à?”

Một chiếc ô được bung ra ngay bên cạnh cậu.

Người vừa đi ngang quay đầu lại, đứng ở bậc thang phía dưới nhìn cậu một cái.

“Cậu cũng không mang ô à? Hình như bọn mình đều ở Tân Đức Lâu, muốn về cùng không?”

Chờ đến khi người kia hoàn toàn quay lại nhìn về phía mình, Diệp Ký Thư mới chậm nửa nhịp phản ứng được là người ta đang nói với cậu.

“...Cảm ơn.” Cậu nói “Nhưng tớ đang đợi người, nên… không cần đâu.”

“À, vậy à.”

Đối phương cũng không gặng hỏi, chỉ cười một cái: “Vậy tớ đi trước nhé.”

“Ừm ừm… Ừ.”

Đợi đến khi nhìn bóng lưng đối phương đi khuất, Diệp Ký Thư mới thả lỏng tay đang nắm chặt quai ba lô.

Cậu vẫn chưa quen nói chuyện với người lạ.

Đặc biệt là chủ động lên tiếng trước.

Đối phương tỏ ra quá mức nhiệt tình, nói chung là rất lợi hại.

Thực ra Diệp Ký Thư không đợi ai cả, cậu chỉ đang chờ cho mưa nhỏ bớt đi. Cậu lúc này đang mặc một chiếc hoodie cơ bản, chỉ cần kéo mũ lên là mưa sẽ không làm người ướt sũng hoàn toàn.

Qua vài phút, lại có vài bạn học tốt bụng hỏi cậu định về kiểu gì.

Diệp Ký Thư hơi do dự.

Quả nhiên... Vẫn là nên đổi chỗ khác để đợi thôi.

Nếu cứ đứng mãi ở cửa thế này, kiểu gì cũng sẽ có người khác lại gần hỏi han. Mà việc cùng một người không quen biết che chung ô thì lại khiến người ta cảm thấy ngại ngùng theo một cách khác.Dù là tán gẫu vài câu hay im lặng hoàn toàn, đều khiến không khí trở nên khó xử.

Nếu có thể tránh bị người khác chú ý, thì tất nhiên là tốt nhất.

Diệp Ký Thư quay đầu lại, ánh mắt dừng trên hành lang cách đó không xa. Đèn ở đó tối hơn cậu tưởng, chỉ còn vài bóng sáng lờ mờ, lờ mờ thấy một phòng học đang mở hé cửa. Chắc là sẽ không có ai qua lại chỗ đó.

Trước khi cậu kịp suy nghĩ kỹ, đôi chân đã tự động bước đi.

Một mình đứng trước khu giảng dạy đúng là khiến người ta thấy kỳ quặc. Thay vì thế, vào trong phòng học ngồi chơi game một lát còn hơn vừa giúp thời gian trôi nhanh hơn, lại vừa tránh phải nói chuyện với người khác.

Diệp Ký Thư lách khỏi đám đông, đi về phía cuối hành lang.

Có lẽ do có người cầm ô đi ngang, nước mưa bị kéo vào hành lang nên mặt đất ướt nhẹp, không khí cũng ẩm đến mức khó chịu. Chỉ đi lướt qua thôi mà hơi nước đã thấm từ đế giày lan lên ống quần.

Cậu dừng lại.

Đã đến cửa.

Chỉ đến khi lại gần, Diệp Ký Thư mới phát hiện ra đây không phải là phòng học, mà là một phòng chứa đồ ở tầng một. Cửa không đóng, chắc là vì người trông cửa vừa rời đi. Nếu người đó quay lại, kiểu gì cũng sẽ lập tức khoá lại thôi.

Nghĩ đến đây, cậu xoay người định rời đi.

Nhưng đúng lúc ấy, từ khe cửa vốn chưa hề khép kín lại bất ngờ vang lên tiếng nói chuyện, tuy mơ hồ nhưng vẫn nghe ra được vài từ:

“Cậu không trả lời tin nhắn của tớ, nên tớ nghĩ... nếu nói chuyện trực tiếp, có khi sẽ tốt hơn một chút.”

…Cái gì đây?

Trong phòng chứa đồ không chỉ có một người.

Diệp Ký Thư hơi nghiêng đầu, lén liếc vào một cái.

Dưới ánh đèn mờ, chỉ có thể lờ mờ thấy hai bóng người.

Nam sinh quay lưng về phía cửa nên không nhìn rõ nét mặt.

Nhưng nữ sinh thì lại ngẩng đầu lên đầy thấp thỏm, ánh mắt mang theo chờ mong nhìn người trước mặt người đang tỏ ra có vẻ thờ ơ.

“Tớ thích cậu.”

“Từ ngày đầu tiên nhập học, tớ đã thích cậu rồi.”

“Cho nên… có thể suy xét đến tớ một chút không?”

“……” Diệp Ký Thư.

Cảnh tỏ tình tại trận.

Không ngờ lại vô tình gặp đúng lúc thế này.

Cậu không do dự, nhấc chân định rời đi ngay.

Nhưng ngay giây tiếp theo, bước chân lại đột ngột khựng lại.

Bởi vì.…

Nữ sinh lại một lần nữa mở miệng nói chuyện.

“Tớ thích cậu.”

“Từ ngày đầu tiên nhập học, tớ đã thích cậu rồi.”

“Cho nên… có thể suy xét đến tớ một chút không?”

Chuyện gì đây...?

Cuộc đối thoại ban nãy… có phải chỉ mới xảy ra vài giây trước thôi không?

Trong mắt Diệp Ký Thư hiện lên vẻ hoang mang.

Cùng lúc đó, một cảm giác khó gọi thành tên trào dâng từ đáy lòng, mạnh mẽ đến mức khiến cậu vốn đang định rời đi ngay phải khựng lại tại chỗ.

Nhưng chính vì sự chần chừ chưa đến một phút đó, tiếng của cô gái trong phòng chứa đồ lại vang lên lần nữa:

“Tớ thích cậu.”

“Từ ngày đầu tiên nhập học, tớ đã thích cậu rồi.”

“Cho nên… có thể suy xét đến tớ một chút không?”

“……”

Không.

Không phải là ảo giác.

Ngay vừa nãy thôi, cô ấy vừa mới nói những lời y hệt như thế.

Cả giọng điệu, khoảng cách giữa ba câu, thậm chí âm cuối… tất cả đều trùng khớp hoàn toàn với lần trước.

Diệp Ký Thư đột nhiên xoay người lại.

Qua khe cửa khép hờ, cô gái vẫn giữ nguyên vẻ thấp thỏm ấy ngay cả ánh mắt chờ mong cũng hoàn toàn không thay đổi.

Trên không bỗng vang lên một tiếng sét dữ dội.

Tia chớp màu tím xanh chói lóa rạch ngang bầu trời, chiếu sáng cả gian phòng.

Trên khung cửa sổ đầy vết nước mưa loang lổ, phản chiếu mờ mịt hình bóng cô gái nghiêng mặt dáng vẻ của cô in lên lớp kính pha lê, lại càng khiến nam sinh đối diện trông thêm phần lạnh nhạt đến khó tin.

Mà cô gái, trong tình cảnh như thế, sắc mặt lại càng thêm trắng bệch và âm u.

Cô tô son hồng, một lần nữa mở miệng, đôi môi khẽ mấp máy:“Tớ thích cậu.”

“Từ ngày đầu tiên nhập học, tớ đã thích cậu rồi.”

“Cho nên… có thể suy xét đến tớ một chút không?”

“……”

Là vì điều gì vậy?

Tim cậu bắt đầu đập nhanh không rõ lý do, đến cả hơi thở cũng dường như bị rút cạn như thể chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ phá vỡ bầu không khí đặc quánh đang bao trùm nơi này.

Mà nếu cứ thế rời đi, cậu lại có cảm giác… mình sẽ phá vỡ một thứ kết giới nào đó.

Trong căn phòng tạp vật chật hẹp, giọng nói của cô gái vẫn không ngừng vang lên, lặp đi lặp lại mãi.

Dù khẩu khí chẳng có gì thay đổi, nhưng chính vì lặp lại y hệt như đúc mà nghe vào tai lại trở nên lạnh lẽo, vô cảm như máy móc đang đọc lời thoại.

Một cảm giác khiến người ta tê dại dần dần dâng lên, len lỏi từ sống lưng rồi lan khắp cơ thể có lẽ là vì cái lạnh bất ngờ của một ngày mưa thế này.

Mà bóng dáng người đang bị tỏ tình, dưới màn mưa lớn lay động nhẹ, hòa cùng với bóng những cành cây ngoài cửa sổ đan chéo, giống như đang duỗi ra những xúc tu kỳ dị hướng về khắp bốn phương tám hướng.

Bị tỏ tình một cách chấp nhất như thế… chắc là cũng nên nhận lời rồi, đúng không? 

Không biết người ấy là ai.

Nhưng hẳn là người cô ấy thích sâu đậm nhỉ?

Nhưng người kia vẫn thờ ơ như cũ, thật giống như trước mặt cậu ta, cô gái ấy vốn dĩ không hề tồn tại…

Đó là thái độ dùng để đối đãi với một món đồ vật.

Có lẽ cậu ta hoàn toàn không để tâm đến lời tỏ tình kia.

Thế nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu.

Sau khi cơn hoang mang ban đầu trôi qua, Diệp Ký Thư liền không còn hứng thú tiếp tục nghe nữa.

Thế nhưng, ngay khi cậu xoay người, chuẩn bị rời đi.

Người bị tỏ tình lại quay đầu lại, lộ ra gương mặt ấy.

Dù không mang theo biểu cảm gì, không cách nào nhìn rõ toàn cảnh, nhưng lại như thể thắp sáng cả căn phòng tạp vật.

Nếu trên đời có người sinh ra để khiến người khác phải dõi theo, vậy thì người kia chính là vì sự mê luyến mà ra đời.

“……”

À.…

Một gương mặt cực kỳ quen thuộc.

【 Yến Mị 】

【 Thì ra người bị tỏ tình là hắn. 】

【 Vậy thì hợp lý rồi. 】

Diệp Ký Thư vốn chẳng mấy để tâm đến những người xung quanh là ai, nhưng riêng người này từ bản thân sự tồn tại của hắn đã khiến người ta không thể nào làm ngơ.

Ngoại hình, quả thật là một yếu tố rất quan trọng.

Cho dù là người hoàn toàn không có hứng thú với đồng tính, cũng sẽ bị hấp dẫn đến mức không thể rời mắt.

Không chỉ như thế, thân phận của hắn cũng rất đặc biệt.

Là người đã đại diện toàn thể tân sinh phát biểu trong lễ khai giảng.

Diệp Ký Thư không thích những nơi đông người.

Cho nên, trừ thời gian lên lớp, vào những khoảng nghỉ giữa sáng và chiều, cậu luôn tránh đi hoặc là trốn dưới tán cây, hoặc là nép vào cầu thang để chơi điện thoại.

Vậy mà đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi, cậu cũng không nhớ rõ nữa, chỉ biết là bản thân lại tiếp tục bắt gặp đối phương đang bị tỏ tình.

Quả thật rất được hoan nghênh.

Mà mới chỉ vừa khai giảng chưa bao lâu.

Diệp Ký Thư có thể hiểu được tâm trạng của phần lớn tân sinh vừa mới bước chân vào đại học đã muốn yêu đương.

Nhưng nếu chỉ đơn thuần là yêu đương, thì sao tiêu chuẩn chọn người lại có thể giống hệt nhau như vậy chứ?

Ai cũng thích cùng một người.

Chuyện này… xem như là duyên phận sao?

Dù sao thì, cũng không phải ai cũng có thể thường xuyên bắt gặp một người bị tỏ tình nhiều đến thế.

Mấy lần trước… những người khác cũng như vậy sao? Hoàn toàn không nhớ rõ nữa. Nhưng tổng thể cảm giác có gì đó rất khó chịu, khó dứt ra được.

Nghĩ đến đây, Diệp Ký Thư lùi về sau một bước, tính toán sẽ lặng lẽ lễ phép rời đi như mấy lần trước.

Nhưng mà.…

Đối phương bỗng nhiên xoay người, bước lên phía trước một bước, đẩy cánh cửa ra.

Không kịp phản ứng, Diệp Ký Thư: “……”

Đối phương cùng cậu đối mặt.

Cho dù là kiểu người không giỏi giao tiếp như cậu, cũng cảm thấy hành động đứng nguyên tại chỗ của mình thật dễ khiến người khác hiểu lầm.

Rất giống một khung hình tĩnh trong phim hoạt hình.

Cô gái vừa rồi đang tỏ tình cũng đột ngột ngừng lời.

Sau đó, “kẹo kẹt” một tiếng quay đầu lại, mặt không biểu cảm mà nhìn chằm chằm vào cậu.

Diệp Ký Thư hơi lùi về sau một chút, cơ thể lại một lần nữa run nhẹ trong im lặng.

Nhưng mà, người trước mặt lại bước thêm một bước về phía cậu, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Đối phương hơi cúi người xuống, gương mặt kia rõ ràng mang theo lực hút cực mạnh, đến gần ngay trước mắt cậu, đối diện với cậu là một đôi mắt đen tuyền.

Ầm ầm ầm.

Tiếng sấm vang dội từ ngoài khu giảng dạy vọng đến.

Trong sự yên tĩnh bao trùm, cánh cửa phía sau phòng tạp vật bị đóng lại.

Trong khung cảnh tối tăm hoàn toàn, giờ chỉ còn lại cậu và đối phương.

Rõ ràng nơi này không phải phòng tạp vật, mà là hành lang rộng rãi hơn nhiều.

Nhưng lại có một loại ảo giác vô hình đó là cậu đang bị đối phương vây chặt trong căn phòng tạp vật ấy, tiếp nhận ánh mắt soi xét gần sát của hắn cùng với hơi thở ẩm ướt, nặng nề.

Giống mùa xuân.

Cho nên vốn dĩ chiếc áo hoodie không có lớp lót bên trong, khi ướt bởi hơi thở nóng ẩm kia, lại khiến phần xương quai xanh ẩn hiện ra cảm giác ngứa ngáy khó tả.

Mà sự tồn tại trước mặt, chính bởi hơi thở này mà hoàn toàn không thể nào bị cậu phớt lờ.

“Thật kỳ lạ, chúng ta hình như… luôn rất hay gặp nhau thì phải.”

Trước mặt cậu, vang lên một giọng nói mang theo ý vị khó hiểu.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”

Phải trả lời cho tốt.

Một loại trực giác nào đó điên cuồng gào thét trong cơ thể.

Đôi mắt kia tràn đầy sự xuyên thấu khiến người sợ hãi, như thể có thể nhìn thấy vết nhơ đen tối sinh ra trong từng nhịp tim đập của bất kỳ ai.

Trong khoảnh khắc, trong đầu Diệp Ký Thư hiện lên một lời đồn.

Người này là "đóa hoa lạnh lùng”.

Chỉ cần ai từng tỏ tình với hắn và bị từ chối, thì sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Nói cách khác, hắn sẽ không cho phép, cũng không chấp nhận sự tồn tại của những người như vậy bên cạnh mình.

Diệp Ký Thư không thể chịu nổi việc đối phương tiến gần hơn nữa, cảm giác nghẹt thở dâng lên trong lồng ngực, đầu ngón tay tê dại bởi một cảm giác xa lạ khó diễn tả.

Nếu đã như vậy… thì hãy để hắn chán ghét mình.

Trong ánh mắt dò xét của đối phương, cậu buột miệng nói ra: “Tôi thích cậu. Làm ơn hãy ở bên tôi.”

Tỏ tình với một người chưa từng gặp mặt, chưa từng nói chuyện, cũng chưa từng chung đụng…

Kết cục đương nhiên khỏi cần nghi ngờ…

“Được thôi.” Yến Mị nói, “Tôi đồng ý yêu cầu của cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play