Yến Mị ôm cậu hơi lâu.

Diệp Ký Thư thử nhúc nhích một chút, nhưng từ phía sau lại truyền đến lực kéo chặt hơn, có cảm giác như Yến Mị sợ cậu sẽ rời đi ngay lập tức.

“……”

Thôi thì tạm như vậy đi.

Thấy Yến Mị không có ý định lập tức rời khỏi chỗ này, Diệp Ký Thư dứt khoát dùng điện thoại gọi một chiếc xe, sau đó cúi đầu chơi điện thoại. Bất ngờ, điện thoại rung lên, màn hình hiện thông báo hành trình, cậu chú ý thấy trò chơi sắp được chính thức ra mắt vào 0 giờ hôm nay.

Tuy là đã biết kha khá nội dung của trò chơi trước đó, nhưng so với phần cốt truyện, cậu lại để tâm hơn đến độ chơi và khả năng thao tác trong game.

Đây là một game kinh dị.

Mấy trò chơi dạng này thường có nội dung na ná nhau, chủ yếu là giải mật, thao tác thì đơn giản, chỉ cần bấm loạn QTE ba lần là qua cửa.

So với kiểu game có lối chơi tuyến tính đơn giản như vậy, Diệp Ký Thư lại thích những game thiên về thao tác và kỹ năng, tốt nhất là có đối kháng giữa người chơi với nhau. Vì thế, cậu cũng không hay đụng tới thể loại này. Nếu không phải vì tài khoản mà cậu rất quen trong phần bình luận lại một lần nữa đề xuất, thì cậu cũng chẳng nảy ra cái suy nghĩ “Hay là thử xem sao.”

Nhưng mà, nhìn sơ qua thì trò này có vẻ thêm vào kha khá yếu tố tương tác và mạo hiểm, chắc cũng không đến nỗi quá nhàm chán.

Lúc cậu đang suy nghĩ, áo sơmi đột nhiên bị kéo nhẹ, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.

Ngay sau đó, giọng Yến Mị vang lên từ phía sau.

“…… Đây là gì thế?”

“Game.”

Diệp Ký Thư nghiêng tay qua, để đối phương có thể nhìn thấy bìa giới thiệu của trò chơi.

Nhưng Yến Mị chỉ liếc qua một cái, rồi nhanh chóng rời mắt đi.

Diệp Ký Thư cũng cảm thấy hắn không có hứng thú gì với game.

Chắc là chỉ vì thấy hôm nay cậu xem điện thoại nhiều hơn bình thường nên mới hỏi cho có lệ thôi.

Cũng phải.

Nhìn là biết, Yến Mị không phải kiểu người sẽ đắm chìm trong game.

Hoàn toàn khác với cậu.

Diệp Ký Thư mím môi.

Sau đó lại cúi đầu, định tiếp tục chơi điện thoại.

Nhưng không hiểu sao, chiếc điện thoại bỗng nhiên trở nên… chẳng còn chút hấp dẫn nào.

“Ngày mai cậu có ra ngoài được không?”

Một lúc sau, Yến Mị đột nhiên lên tiếng, “Tớ có một chỗ muốn dẫn cậu đi. Là thuỷ cung mới khai trương trong thành phố.”

“…… Không được.”

Yến Mị hơi ngập ngừng, rồi hỏi tiếp: “Nhưng mà... cậu vừa thi đấu mô hình toán học xong mà, còn chuyện gì sao? Hay là gặp phải phiền phức gì? Nếu có cứ nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu giải quyết.

Hay là… chỉ đơn giản là không muốn cùng tớ đi đâu đó?”

“Không phải ra ngoài được.” Diệp Ký Thư vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: “Là vì muốn chơi game.”

“…… Game?”

Cậu tạm ngừng thao tác, rồi chỉ vào khung giờ mở bán trò chơi.

Trên màn hình điện thoại hiện rõ bốn chữ 【Đã hẹn trước thành công】.

“Cái này.”

“Nghe nói thuỷ cung có cả hải cẩu, với mấy loài động vật hiếm mà bình thường không thấy được.”

“Ừ.” Diệp Ký Thư nói, “Thuỷ cung thì từng đi rồi, còn game này thì chưa chơi bao giờ, nên tớ chọn chơi game.”

So với ra ngoài, thật ra cậu thích ở một mình hơn, tránh mấy chỗ đông người chen chúc.

Nếu không phải vì đối phương cứ mời mãi, thì giờ này chắc cậu đã về ký túc xá từ lâu rồi, không ở đây làm gì nữa.

“Game thú vị đến vậy sao?”

“Vì lúc nào cũng có cái mới, nên sẽ không thấy chán.”

Nghe vậy, Yến Mị im lặng không nói gì.

Nhưng cánh tay vốn đang lỏng lẻo ôm lấy eo cậu, lại dần siết chặt hơn, đầu đang tựa vào cổ Diệp Ký Thư cũng rúc sâu thêm một chút.

“Ghét nghe cậu nói mấy lời kiểu này.”

Cho đến khi taxi đến nơi, hai người cùng lên xe, Yến Mị cũng không nhắc lại chuyện muốn đi chơi vào ngày mai nữa.

……

Trường học có một toà nhà dành riêng cho chuyên ngành kiến trúc.

Câu lạc bộ điện ảnh được thành lập từ khá lâu, không phải là câu lạc bộ mới, nên đã sớm xin được một phòng sinh hoạt trên tầng ba.

Khi hai người đến nơi thì đã muộn mười phút so với thời gian hẹn.

Từ cánh cửa khép hờ truyền ra tiếng âm thanh phim đang chiếu.

Diệp Ký Thư hơi cảm thấy ngại vì đến trễ.

Nhưng Yến Mị lại chẳng mảy may bận tâm, không chào hỏi gì mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Có lẽ để tăng cảm giác trải nghiệm khi xem phim, trong phòng đã tắt hết đèn. Vì vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn vào, cả căn phòng đen như mực, không rõ có bao nhiêu người bên trong. Chỉ có ánh sáng xanh nhạt từ màn hình phía trước chiếu lên gương mặt của một hàng người, khiến khung cảnh trở nên âm u và có phần đáng sợ.

Mấy đôi mắt cứ thế đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt.

“Kẽo kẹt.”

Dù Diệp Ký Thư cố giảm tốc độ khi bước vào, vẫn không tránh được tiếng cửa kêu khẽ một tiếng “kẽo kẹt”.

Âm thanh đó, trong không gian yên tĩnh lại bị khuếch đại vô hạn, như thể tiếng móng tay cào lên bảng đen, khiến tất cả những người đang đắm chìm trong cốt truyện giật mình bắn dậy cả người.

Đúng lúc đó, trên màn hình hiện lên một khuôn mặt quỷ vặn vẹo.

“A a a a a ——!”

Cả phòng bùng nổ một trận la hét.

“Cái gì vậy?!”

“Ai làm ồn thế! Đừng có giẫm lên người tôi!!”

Bầu không khí yên tĩnh bị phá tan, mấy người trong phòng cũng không nhịn nổi nữa, hoảng loạn kêu ầm lên.

“……”

Diệp Ký Thư đối mặt với khung cảnh hỗn loạn trước mắt, có chút cạn lời.

“Cạch.”

Yến Mị bật đèn phòng lên, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Nguồn sáng bất ngờ được thắp lên, lập tức xua tan cảm giác sợ hãi.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn về phía hai người vừa xuất hiện, trên mặt là biểu cảm… không thể nào miêu tả nổi.

Hù chết người rồi ——!

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, phá tan sự yên tĩnh của phòng sinh hoạt.

“Oa, dọa người thật đấy. Lúc nãy suýt nữa lên cơn tim.”

Phim đang chiếu bị ai đó nhấn nút tạm dừng.

Sau khi màn hình dừng lại, có người từ phía bên trái của bàn điều khiển ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt nâu nhạt.

Ống tay áo của người đó được xắn cao lên, để lộ cánh tay sạch sẽ, gọn gàng, trông rất dễ chịu.

Vì vừa giơ tay lên để bấm nút dừng, ống tay hơi tuột xuống, anh ta liền đưa khuỷu tay cọ nhẹ vào mặt, kéo tay áo trở lại như cũ.

Đó là một gương mặt dịu dàng, thanh tú, khiến người ta nhìn vào là nghĩ ngay đến hai chữ: Dịu dàng.

“Chiếu tiếp đi, đừng ngắt đoạn.”

Vừa nói xong, anh ta lại nhấn nút phát phim, rồi rời khỏi bàn điều khiển.

Diệp Ký Thư thu lại ánh mắt khỏi gương mặt đó, đưa tầm nhìn trở về không gian phòng sinh hoạt đang sáng lên dưới ánh đèn.

Một chiếc máy chiếu cỡ lớn được treo trên tường trắng, chính là thiết bị đang phát phim. Toàn bộ ghế trong phòng sinh hoạt đã được dọn hết, chất đống về một góc trong phòng. Trên nền đất thay vào đó là một tấm đệm lớn, mọi người tùy ý tìm chỗ rồi ngồi xuống.

Giữa đám người, còn chừa lại vài khoảng trống.

Những người khác cũng không chen vào những chỗ đó.

Rất rõ ràng, ai cũng biết mấy vị trí đó là để dành cho người khác.

Nhưng vấn đề là vị trí đó lại chính là…

Rõ ràng chỗ ngồi đó chỉ đủ cho hai người.

Diệp Ký Thư.

Yến Mị.

Và còn... người kia.

Tổng cộng ba người.

Một là bạn trai trên danh nghĩa chưa từng gặp.

Một là người bạn cùng vào lại trường, cùng cậu gia nhập câu lạc bộ này, đã quen nhau gần trọn một học kỳ.

Bây giờ là ai dư ra… đã rõ rành rành.

“……”

Hiểu rồi.

Diệp Ký Thư vốn định lùi lại một bước, nhường chỗ cho hai người họ, nhưng đúng lúc đó, thanh niên kia chỉ dừng chân một chút, rồi xoay người đi về phía góc phòng. Anh ta kéo một chiếc ghế từ chồng ghế dựa chất đống lúc nãy, đặt nó chắn ngay cửa ra vào, rồi ngồi xuống, quay lưng lại với mọi người.

Cứ thế nhẹ nhàng hoá giải sự lúng túng vừa bùng lên trong khoảnh khắc.

Làm xong tất cả, anh ta mới ngẩng đầu, cười nhạt một tiếng, giọng nói cũng rất tự nhiên:

“Xem ra chọn phim đúng thật. Vậy tôi sẽ ngồi đây trông mọi người, có sợ cũng không được bỏ về giữa chừng đâu nhé.”

Vừa dứt lời, cả đám người không nhịn được phát ra tiếng r*n rỉ.

“Học trưởng, quá đáng ghê luôn á!”

“Sao lại chọn phim kinh dị đáng sợ vậy chứ? Tôi còn tưởng là phim tình cảm gì đó, còn định dẫn bạn gái theo nữa ——”

“Chắc chắn có người âm mưu đen tối!”

Thanh niên kia vẫn mỉm cười như trước, nét mặt không chút thay đổi.

“Những thứ máu me bạo lực như này không phải rất tuyệt sao? Xem mà thấy xả stress thật sự.”

Diệp Ký Thư đưa ánh mắt nhìn về phía màn hình.

Bộ phim đang chiếu là một tác phẩm kinh dị kinh điển, máu me nặng đô.

Một con người... nhưng lại có cơ thể của rết.

Ánh mắt nâu kia không hề chớp, cứ thế dán chặt vào màn hình.

Những lời vừa nói, nếu so với cảm giác thanh tú, dễ chịu mà anh ta mang lại, đúng là không hề ăn khớp chút nào. Tất cả đều toát lên một sự… không bình thường.

Rốt cuộc là... sai ở đâu?

Diệp Ký Thư đang chăm chú nhìn góc nghiêng khuôn mặt kia, thì đột nhiên cảm thấy bàn tay mình bị kéo mạnh.

Còn chưa kịp phản ứng, Yến Mị đã nắm tay cậu kéo đi về phía trong phòng sinh hoạt.

Rõ ràng là không định ngồi xuống vị trí kia, và càng không có ý định ở lại xem phim.

Thấy vậy, trên đầu Diệp Ký Thư từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi lớn.

“……”

Khoan đã, cái này… là muốn đi đâu vậy?

Trong khoảnh khắc cậu bị kéo đi, theo góc nhìn dư quang, học trưởng kia dù vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng vẻ mặt thì bỗng nhiên cứng lại.

Dù chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng trở lại như bình thường, nhưng phản ứng đầu tiên lúc ấy rõ ràng không phải là diễn.

Diệp Ký Thư: “……”

Không phải là ảo giác.

Quả nhiên đối phương để ý nhất cử nhất động của Yến Mị.

Có bạn trai là kiểu “vạn nhân mê” là như thế đấy.

Chỉ xuống ký túc mua chai nước thôi, trong mười người xung quanh thì tám người đã từng thầm thích cậu ta.

Cho dù Yến Mị chẳng nói câu nào, nhưng chỉ cần một cái xoay người, một hành động nhỏ thôi cũng đủ khiến ánh mắt của cả đám bị hút chặt lấy.

Mặc dù bộ phim trên màn hình càng lúc càng kỳ dị quái đản, nhưng sự chú ý của mọi người đã hoàn toàn rời khỏi đó.

Từng ánh nhìn như kim châm, từ hai bàn tay đang nắm chặt của họ quét sang người Diệp Ký Thư, rồi dõi theo đến khi hai người biến mất vào căn phòng chứa đồ phía sau phòng sinh hoạt của điện ảnh xã.

Cánh cửa khép lại.

Tầm nhìn rơi vào bóng tối.

Từng đợt bụi phủ trên những vật dụng chất đống nơi đây khẽ bay lên trong ánh sáng mỏng manh, tựa như trôi nổi giữa một giấc mộng không thật, khiến người ta có cảm giác hư ảo như đang trôi trong mơ.

Không gian rất nhỏ, vừa chật hẹp vừa kín bưng.

Chỉ cần vừa xoay người lại, khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức không thể gần hơn gần như kề sát.

Tựa như cả thế giới thu nhỏ chỉ còn lại hai người họ.

Yến Mị cao hơn cậu một chút.

Nhưng khi đối phương cúi đầu xuống, nhẹ nhàng dùng trán tựa vào trán cậu, thì chiều cao chênh lệch ấy cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Trong ánh sáng lờ mờ như vậy, đôi mắt đen tuyền của đối phương lại như phát sáng, chăm chú nhìn vào cậu không rời.

Không gian chật hẹp đến mức gần như có thể nghe rõ tiếng tim đập của nhau, cảm nhận rõ từng hơi thở. Muốn quay đầu đi chỗ khác cũng không làm nổi.

Diệp Ký Thư thử kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nhưng chỉ hơi nghiêng người một chút thôi, lưng cậu đã chạm phải bức tường cũ loang lổ phía sau. Yến Mị lập tức nắm lấy cổ tay cậu.

“Không xem phim à?” Giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng không buông tay.

“Vốn dĩ cũng đâu phải đến đây để xem phim.”

“……”

“Còn nhớ hôm nay là ngày mấy không?”

Đây là kiểu câu hỏi “chết người” à?

Cậu thoáng ngơ ra, trong mắt hiện lên chút mơ hồ. Rốt cuộc hôm nay là ngày mấy?

Yến Mị khẽ nói: “Hôm nay là thứ ba. Bốn tháng trước, cũng ở chỗ giống vầy, cậu tỏ tình với tớ, tớ đồng ý rồi. Còn nhớ không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play