Trong hành lang tối tăm, hơi thở của Thư Ông dồn dập, không rõ là kinh hãi hay hưng phấn.
"Đồ Phu, đây lại là Đồ Phu! Hắn lại dám đến ám sát Chí Tôn!"
Hắn che miệng, cố sức đè nén cảm xúc, nhưng vẫn để lộ nụ cười điên cuồng đến mất trí. Đặc biệt là khi thấy Đồ Phu tung mình nhảy vọt, nắm chặt nắm đấm, rồi trực tiếp ngã chổng vó như chó ăn bùn. Thư Ông dường như thấy được chính mình thuở ban đầu!
"Đúng, chính là như vậy! Chí Tôn uy vũ! Ha ha ha ha!"
Khoảnh khắc kế tiếp, Đồ Phu lại phun ra máu tươi, bị chấn bay ra ngoài với một tiếng "ầm". Thư Ông nhìn mà máu nóng sôi trào, vung tay hò reo: "Hay! Thêm một lần nữa! Đúng! Làm tốt lắm!"
Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại vui mừng đến thế. Lấy một ví dụ không mấy phù hợp, khi ngươi sáng sớm đi học muộn bị lão sư phạt đứng, ngươi nhất định sẽ mặt mày ủ ê khó chịu, nhưng nếu ngươi đứng được năm phút sau, bỗng nhiên phát hiện tên bạn cùng bàn xui xẻo kia cũng vác cặp sách vội vàng chạy vào, khóe miệng ngươi nhất định sẽ bất giác nhếch lên. Thư Ông hiện giờ chính là tâm trạng như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play