Vườn hoa sau viện Kinh gia yên tĩnh một cách lạ thường, nh nắng cuối hạ nghiêng xuống, rọi qua tán cây, để lại những đốm sáng lấp lánh trên con đường lát đá. Mùi hương nhè nhẹ của hoa trà quyện cùng gió khiến khung cảnh trở nên dịu dàng, nhưng người ngồi ở chiếc xích đu dưới giàn hoa giấy lại mang theo một khí chất lạnh nhạt khó gần.
Kinh Vãn lật từng trang hồ sơ đặt trên đùi. Tập giấy dày, kẹp chặt trong bìa da, góc trên còn in logo của công ty thám tử. Giấy trắng, chữ đen, nhưng từng hàng chữ lại mở ra một đoạn đời của người khác.
Cái tên Lâm Nguyệt Dao này xuất hiện liên tục trong hồ sơ, gắn với vô số mốc thời gian. Cô đọc chậm rãi, ánh mắt trượt theo từng câu chữ.
Mười bốn năm trước, cô bé ba tuổi bị thất lạc tại khu công viên Thái Dương phía nam. Lâm gia tìm kiếm suốt, treo giải thưởng lớn, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả, mười bốn năm sau, một thông tin lặc danh giúp họ xác nhận danh tính một cô bé ở cô nhi viện Tinh Quang rất giống với đứa trẻ mất tích năm đó.
“Con gái Lâm gia, sau nhiều năm rốt cuộc đã trở về.”
Kinh Vãn mím môi, không hẳn là cười. Ngón tay mảnh lật tiếp trang sau nơi kẹp bức ảnh màu đã in mờ. Trong ảnh, Lâm Nguyệt Dao mặc đồng phục học sinh, đứng trong sân trường, gương mặt thanh tú nhưng còn chút ngây ngô.
46382: “Kinh Vãn, tại sao lại muốn tìm hiểu thêm về Lâm Nguyệt Dao thế? Chẳng phải đã có thông tin từ hệ thống rồi sao?” Giọng hệ thống vang lên trong đầu, máy móc nhưng lại có chút khó hiểu.
“Thông tin hệ thống?” Kinh Vãn nhàn nhạt hỏi, giọng như thể chẳng mấy quan tâm.
“Mấy dòng tóm tắt ít ỏi đó thì làm được gì? Chẳng lẽ mày nghĩ cuộc đời của một con người có thể tóm gọn vài dòng là xong sao?”
46382 lập tức câm miệng, nó biết đây căn bản không phải câu hỏi, cả kể có là câu hỏi đi nữa thì một hệ thống kèo dưới như nó không được trả lời.
“Gia tộc bù đắp…” Cô khẽ lặp lại, trong giọng nói có chút gì đó khó nắm bắt.
Quả thực, hồ sơ cho thấy Lâm gia đang hết sức bù đắp cho con gái đã thất lạc nhiều năm. Họ không tiếc công sức, không tiết kiệm tiền bạc, chỉ mong khỏa lấp khoảng trống suốt gần hai thập kỷ. Quần áo, xe đưa đón, gia sư riêng, thậm chí bà Lâm còn đích thân nấu những món ăn mà năm xưa Nguyệt Dao thích nhất, những chi tiết nhỏ nhặt này đều nằm trong báo cáo.
Đối xử tốt là thật nhưng sự tốt ấy, nó quá đầy đủ, quá vội vàng khiến cô gái nhỏ mới trở về không khỏi chênh vênh.
Ở trường, bạn bè đa phần là con cháu thế gia. Họ lịch sự, thân thiện, nhưng khoảng cách vô hình vẫn tồn tại. Họ không hề cố ý xa lánh, chỉ là sự khác biệt về môi trường trưởng thành, thói quen và phong thái khiến Lâm Nguyệt Dao đôi khi thấy lạc lõng.
Một bên là sống trong việc lo lắng lợi ích của bản thân và gia tộc từ khi biết nhận thức, một bên lại vô lo vô nghĩ lớn lên trong một cô nhi viện không túng thiếu khó khăn, xung quanh toàn là người chẳng có tâm cơ gì.
Nhưng mà bên cạnh cô bé vẫn có một người quen cũ luôn sát cách mà, đúng không?
Kinh Vãn gấp hồ sơ lại, dùng ngón tay gõ nhịp nhẹ lên bìa giấy, ánh mắt xa xăm rơi xuống mặt hồ nhân tạo trong vườn, gió lướt qua, mặt nước dập dềnh như soi bóng một thế giới khác.
Buổi chiều sau giờ học.
Sân trường phủ nắng vàng, bóng cây kéo dài trên lối đi lát gạch, học sinh túa ra từng nhóm, ríu rít bàn tán chuyện kỳ thi tới.
Kinh Vãn đứng từ xa dựa vào hành lang tầng hai, ánh mắt quét xuống dưới kia, cô gái nhỏ bước nhanh đến gần chàng trai cao lớn chẳng biết đã đứng đợi ở đó từ khi nào, vừa thấy cậu ta trong đầu Kinh Vãn đã hiện lên dòng chữ in đậm trong hồ sơ ngày hôm qua, Trác Hàn Dạ.
Hai người quen nhau từ cô nhi viện, quan hệ kéo dài đến tận bây giờ. Cho dù Lâm Nguyệt Dao đã được đón về Lâm gia, họ vẫn không cắt đứt liên lạc. Trái lại, sự hiện diện của Trác Hàn Dạ dường như trở thành sợi dây níu giữ cô trong giai đoạn đổi thay chóng mặt này.
“Cậu có mệt không?” Giọng Trác Hàn Dạ vang lên, trầm ấm nhưng đơn giản.
“Không, hôm nay học nhẹ mà.” Nguyệt Dao khẽ cười, nụ cười không giấu được nét thoải mái khi đối diện với người bạn thân, bao nhiêu năm vẫn vậy.
Cậu ta đưa cặp sách của Lâm Nguyệt Dao sang vai mình, tự nhiên đến mức chẳng thể bắt bẻ nổi, Lâm Nguyệt Dao cũng không từ chối, chỉ lẳng lặng bước bên cạnh. Từng động tác nhỏ, từng ánh mắt trao nhau, đều chứa đựng sự tin cậy.
Kinh Vãn quan sát tất cả, không nói gì.
Trong đầu cô lúc này là tiếng réo kinh động trời đất của 46382.
46382: “Kinh Vãn, là nó! Nó đến rồi, sao Thực Tâm Giả lại xuất hiện cảnh nhân vật chính sớm như vậy? thân phận của nó là gì thế?”
“Trác Hàn Dạ.” Cô đáp lại rất ngắn.
46382: “Sao cô lại biết vậy? sao tôi không có thông tin gì?”
“Nói mày đần thì không chịu nhận, nếu như cái gì mày cũng làm được thì mày sẽ ký kết với người khác làm gì, mày đáng ra cũng tự làm được chứ, nhưng mày có làm được không?” Kinh Vãn liếc nhìn bảng điện tử ảo trước mặt, thấy nó nhấp nháy không ngừng.
46382: “Vậy chúng ta không làm gì cả sao? Thực Tâm Giả đã xuất hiện rồi, nếu không kịp thời ngăn chặn thì Lâm Nguyệt Dao sẽ nguy hiểm mất.”
“Không vội.” Giọng Kinh Vãn dửng dưng, như thể chỉ đang xem một ván cờ chưa đến nước quyết định, cô nói: “Ngược lại thì, mày nói thử cho tao nghe về hệ thống của chúng mày đi, tao muốn nghe thử.”
Kinh Vãn vắt túi xách trên tay, chậm rì rì đi về chỗ xe nhà mình đang đỗ, 46382 không biết tại sao cô lại hứng thú với bộ máy hệ thống chứ không phải cứu nhân vật chính nhưng nó vẫn phải ngoan ngoãn trả lời.
46382: “Hệ thống của chúng tôi xuất hiện sau khi Vô Quy Chi Loạn kết thúc, à đúng rồi, cái tên đó được đặt ra vì cuộc chiến năm đó với Nguyệt Thần không chắc chắn sẽ thành công, nên được đặt như vậy ý chỉ loạn không đường về. Sau khi Vân Hoang đánh bại được Nguyệt Thần, họ bắt đầu tách nhau ra mỗi người đến một thế giới làm nhiệm vụ bảo vệ riêng.”
Nhắc đến cái tên Vân Hoang, cả bảng hệ thống của nó lại bắt đầu nhấp nháy kêu “tích tích tích” hưng phấn vô cùng: “Cô không biết đâu, năm đó Tĩnh Diệt đại nhân đã cùng Vân Hoang đánh thẳng vào thế giới cao cấp, nhất chiến thành danh đó.”
Kinh Vãn dựa lưng vào ghế da trên ô tô, bàn tay mảnh dẻ, lấm tấm những vết sẹo mảnh nhỏ điểm xuyết như dấu ấn của năm tháng dịu dàng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trơn bóng ở áp út, ngờ vực hỏi: “Tĩnh Diệt đại nhân?”
“Đúng rồi!” Như nhắc tới người mà mình hâm mộ từ lâu, trên màn hình ảo của 46382 thậm chỉ còn xuất hiện biểu tượng mặt nhỏ cầm que cổ vũ: “Đó là người đứng đầu của Vân Hoang, người đã tạo dựng ra Vân Hoang đó. Không phải tôi từng nói về Thực Tâm Giả đầu tiên được tạo ra sau đó quay lại chiến đấu với Nguyệt Thần sao, chính là ngài ấy đó, không biết năm đó ngài ấy làm cách nào chiêu mộ được mười vị đại nhân còn lại của Vân Hoang, họ đến giờ vẫn luôn là huyền thoại mà.”
Biểu cảm trên gương mặt Kinh Vãn không thay đổi quá nhiều, nhưng nếu là người quen thì chắc chắn có thể biết đây là một gương mặt ngơ ngác kì lạ.
Cô hơi ngập ngừng: “Cái tên Tĩnh Diệt này là tên thật sao?”
“Đương nhiên là không rồi, toàn bộ Nguyên Thủy Hỗn Mang đều không ai biết tên thật của ngài ấy, nên chúng tôi đã đặt như ấy để dễ gọi hơn, dù sao cũng không thể cứ gọi là ‘ngài ấy’ mãi được.”
Kinh Vãn hơi nhăn mày, Tĩnh Diệt đại nhân cơ đấy, diệt vong trong tĩnh lặng à? Trẻ trâu không nói nên lời.
Kinh Vãn hỏi: “Tao không muốn biết nhiều về cái Vân Hoang hay Tĩnh Diệt gì đó, tao nhớ là tao đang hỏi về hệ thống của mày cơ mà?”
46382 hứ một tiếng như không hài lòng: “Cũng phải có đầu có đuôi chứ, sau khi trận chiến kết thúc bọn họ tách ra rồi không phải sao? Mỗi vị đại nhân đều đến một thế giới mà họ muốn để giữ trật tự thế giới hoặc là quản lý vận hành thế giới tránh khiến quỹ đạo thay đổi, chúng tôi là sinh mệnh do các thế giới nhỏ tạo ra, gửi đến Trung ương để nhận đào tạo, sau đó dùng số hiệu hệ thống để phân biệt, phân tán khắp Nguyên Thủy Hỗn Mang tìm ký chủ thích hợp ký hợp tác đó.”
Kinh Vãn ấn ấn thái dương, nó nói nhiều như thế mà nội dung chỉ đơn giản là được các thế giới tự thai nghén ra để phục vụ tư bản, thật dài dòng.
“Kinh Vãn Kinh Vãn, nếu chúng ta may mắn thì một thế giới nào đó sau này có thể sẽ gặp được một trong mười vị của Vân Hoang, lúc đó chúng ta có thể nằm yên cũng hoàn thành nhiệm vụ ấy chứ.”
Những ngày sau đó, nhịp sống vẫn trôi bình thường.
Buổi sáng, Lâm Nguyệt Dao được xe riêng đưa tới trường, luôn lễ phép chào hỏi, trong lớp thì cố gắng hòa nhập, cẩn thận giữ lễ với các bạn, dù thỉnh thoảng vẫn vô tình lộ ra chút ngập ngừng. Kinh Vãn thấy luồng khí đen quân quanh cô bé đã phát triển từ sợi tơ mỏng dần dày bằng ngón tay, có xu thế siết lại.
Kinh Vãn không bỏ lỡ một chi tiết nào. Mỗi ngày, cô đều lặng lẽ ghi nhớ, ánh mắt lạnh nhạt như mặt hồ phẳng lặng.
Một buổi tối, trong phòng sách, Kinh Vãn lại mở hồ sơ.
Đèn bàn hắt xuống, ánh sáng ấm phủ lên hàng chữ đã quen thuộc. Cô lật thêm vài trang mới được cập nhật.
Trác Hàn Dạ, một tháng trước bị phát hiện hôn mê lúc làm thêm ở phòng nghỉ quán cà phê, bên dưới có một ghi chú nhỏ, gần đây phát hiện rất hay đến khu vực phía bắc.
“Yếu quá, không giống lắm nhỉ…” Kinh Vãn thì thầm, hàng mi khẽ cụp xuống.
46382: “Kinh Vãn, sao vậy?”
“Không có gì, tôi cần xác nhận lại một số thứ.” Cô khép hồ sơ lại, động tác dứt khoát. “Cứ để nó phát triển tự nhiên.”
Ánh mắt Kinh Vãn dừng ở bức ảnh chụp chung gần đây, Lâm Nguyệt Dao đứng dưới tán cây mỉm cười, bên cạnh là Trác Hàn Dạ đang đưa tay che nắng cho cô bé, động tác đơn giản nhưng đầy che chở.
Đêm ấy, vườn hoa lại tĩnh lặng như ban đầu.
Kinh Vãn vẫn ngồi dưới giàn hoa giấy, gió lướt qua, mang theo mùi hương thoang thoảng. Trong tay, hồ sơ dày đã được khép lại.