Trong nguyên thủy hỗn mang, một giống loài tà ác được tạo ra bởi Nguyệt Thần Thương Lãng Quân, mang tên Thực Tâm Giả. Chúng sinh ra chỉ để phục tùng mệnh lệnh của hắn. Theo ý chỉ ấy, chúng len lỏi xâm nhập vào những thế giới nhỏ trong biển hỗn mang mênh mông, dùng danh nghĩa “công lược” để hút cạn toàn bộ nguyện lực của những kẻ được gọi là Đứa con của Trời. Chính nguồn nguyện lực ấy trở thành chất dinh dưỡng béo ngậy, là phương tiện giúp Thương Lãng Quân không ngừng cường thịnh và tham lam mở rộng quyền uy.

Thế sự vô lường, ngàn năm trước, sóng gió bất ngờ nổi lên, hắn bị chính Thực Tâm Giả đầu tiên được hắn tạo ra bằng huyết tâm lực mạnh mẽ nhất lại phản bội. Không ai hiểu vì sao người ấy có thể thoát khỏi sợi xích trói buộc của Thương Lãng Quân, nhưng cuối cùng lại dựng nên thế lực riêng, quay mũi giáo chống trả. Không chỉ đối kháng, người mang danh phản nghịch ấy còn giúp các Đứa con của Trời từng bước trèo lên đỉnh cao nhân sinh, khiến cho Thương Lãng Quân dần mất đi nguồn dinh dưỡng vốn là cốt lõi tồn tại của hắn. Cuối cùng, hắn chỉ còn cách chật vật trốn chạy, mang theo vết thương chưa từng lành.

Thế nhưng, sự im ắng ấy sao có thể kéo dài mãi chứ, gần đây bóng dáng hắn lại mơ hồ xuất hiện trong Hỗn Mang. Lần này, hắn mang theo những Thực Tâm Giả mới đang ngấm ngầm rục rịch, chuẩn bị một cuộc trở lại với âm mưu lần nữa nuốt chửng những thế giới nhỏ bé kia vào hư vô.

“…Vì thế nên bây giờ chúng ta chính là sứ giả của chính nghĩa, mang theo lý tưởng lớn lao bảo vệ Đứa con của Trời, đưa thế giới này vào đúng quỹ đạo của nó, cô sẽ làm được thôi!”

Kinh Vãn cầm trong tay hộp kem dâu mát lạnh, nghe thứ tự xưng là hệ thống lải nhải một hơi dài trong đầu mình, tổng kết lại một câu: “Mày nói mày tên gì ấy nhỉ?”

“…” Tại sao nó nói nhiều như thế, học thuyết vụ trụ các thứ mà cô ấy lại không thể nhớ câu giới thiệu nó đã nói ngay từ lúc đầu vây?

“Tôi chỉ nhắc lại một lần nữa thôi đó, cô phải nhớ kỹ nhé, tôi là Hệ thống bảo vệ quỹ đạo vận mệnh số hiệu 46382.”

Kinh Vãn cuối cùng cũng nhớ tại sao mình lại quên tên nó rồi, ai lại đặt cho nó cái tên dài ngoằng vậy cơ chứ, quên cũng chẳng trách cô được.

“Thống à?” Kinh Vãn quyết định trọn cách gọi dễ nhất.

“…”

“Tao không muốn làm cái loại nhiệm vụ này, tao từ chối.”

46382 bắt đầu dùng một đống câu mẫu đã soạn trước, nó đã hỏi các hệ thống đi trước rồi, ký chủ nào cũng sẽ có tâm lý y như nhau thôi: “Ký chủ sao lại nói vậy chứ, bảo vệ thế giới là trách nhiệm của mỗi con người mà. Với lại nếu không làm nhiệm vụ và hủy giao ước với hệ thống cô sẽ quay về thế giới gốc với tình trạng như lúc tôi gặp cô đó.”

 Kinh Vãn gác chiếc thìa nhỏ lên nắp hộp kem, nhướng mắt lười nhác, cuối cùng mới nhả ra từng chữ: “Vậy mày thử nói xem mày đã gặp tao như thế nào?”

46382 đắc ý nhấp nháy dữ liệu, các hệ thống đi trước có nói con người ai cũng sẽ có khát vọng sống mãnh liệt mà thôi, ai lại chẳng khao khát một lần nữa được sống chứ.

“Ký chủ, có thể cô không nhớ nhưng lúc tôi gặp cô thì cô đã bị một chiếc xe hơi đâm trúng, chỉ số sinh mệnh mà hệ thống quét được là 11% nên 46382 đã quyết định ký kết với cô đó, chỉ cần cô đồng ý làm nhiệm vụ thì khi hoàn thành có thể một lần nữa sống một cuộc đời mới nha.”

Kinh Vãn không hiểu sao có thể nghe ra giọng điệu hớn hở từ âm thanh máy móc lạnh băng của nó, nhưng mà tai nạn? 

Cô nheo mắt lại, nhớ bản thân lúc bị hệ thống truyền tống thì đang ngồi bên đường chờ bánh rán khoai của một ông cụ bên vỉa hè, đúng là có một vụ tai nạn xảy ra ở giữa đường cái thì phải.

Kinh Vãn lúc này vẫn đang ngồi xổm bên đường, lơ đãng hỏi: “Thống, chúng mày đã bao giờ chọn sai người chưa?”

46382 hơi đứng máy trong chốc lát, câu hỏi như có như không này khiến dữ liệu chạy loạn xạ trong hệ thống trung tâm của nó. Câu hỏi kia nghe qua như hờ hững, nhưng lại khiến hệ thống bé nhỏ mới lần đầu ra trận dấy lên một dự cảm chẳng lành, nói chuyện cũng lắp bắp.

“Đương… đương nhiên là chưa rồi. Tôi có thuật toán chính xác tuyệt đối, căn bản không thể sai được.”

“Thế thì tra lại đi.”

Giọng điệu của Kinh Vãn mềm mại như một cơn gió thoảng, chẳng có tí lực nào, nhưng 46382 lại cảm thấy trên bờ vai không tồn tại của mình nặng tựa nghìn cân, nó run run mở bảng chỉ số ký kết ra xem lại, sau đó liền như bị điện giật.

Tên hiển thị trên ô ký chủ được chọn: Trần Lạc.

46382 nghẹn ngào, suýt chút nữa thì lập tức tự sập nguồn“Sao… sao lại thế này, rõ ràng lúc đó… tôi quét chỉ số sinh mệnh… cô, chỉ số của cô rõ ràng đã gần bằng không rồi mà. Không thể nào, không thể nào…”

Kinh Vãn chẳng buồn an ủi, cầm hộp kem tiếp tục ăn thêm một thìa, ung dung chờ đối phương lảm nhảm cho hết.

46382 lúc này thật sự hoảng loạn rồi, nó thực tập lâu như thế vốn tưởng đã nắm chắc căn bản, sao vừa nhiệm vụ đầu tiên đã gặp phải cái bug hi hữu là chọn nhầm người cơ chứ. Nếu để hệ thống trung ương biết nó ký nhầm, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, chắc chắn sẽ bị đưa về dọn lại hệ thống vậy thì lúc đó nó đâu còn là chính nó nữa, 46382 bắt đầu đổi giọng, hạ thấp thái độ, gần như năn nỉ.

“Được rồi, ký chủ, cho dù có chút sai sót thì… thì coi như 46382 xin cô đó, cô giúp tôi đi mà. Cô cũng đã ký rồi, chỉ cần cô đồng ý tiếp tục hợp tác thì tất cả đều không thành vấn đề. Tôi cam đoan, phần thưởng nhiệm vụ tuyệt đối xứng đáng! Không chỉ có tài nguyên, pháp tắc, mà còn cả quyền hạn đặc biệt nữa. Cô sẽ thích thôi!”

“Không hứng thú.”

Một câu gọn lỏn dập tắt nhiệt tình của 46382. Nó tiêu rồi, nó sẽ bị đưa về trung ương cải tạo lại, hu hu sao vậy chứ nó mới vừa trải nghiệp thế giới nhỏ chưa được 4 tiếng mà, hu hu hu…

Cái tiếng khóc lạnh băng mang theo uất ức cứ vang mãi trong đầu Kinh Vãn, đang lúc không nhịn nổi nữa thì một câu lầm bầm của nó khiến chiếc thìa nhỏ khựng lại trên không trung.

46382: “Mình còn chưa bắt đầu nhiệm vụ mà, Thực Tâm Giả còn chưa thấy đâu nữa, ngay cả một hơi thở của tên Nguyệt Thần cũng chưa bắt được, 49356 và 43749 sẽ chọc chết mình mất…” 

“Mày nói gì?” Chỉ thấy cô gái kia khẽ ngẩng mắt, đáy mắt không lộ rõ cảm xúc, chỉ có một tia sáng chợt lóe lên.

46382 giờ đang ở thế yếu, Kinh Vãn nhỏ nhẹ một câu cũng làm nó giật thót: “Tôi, tôi đã nói gì ạ?”

Kinh Vãn không trả lời thẳng, cô lảng đi: “Không có gì, tao đột nhiên thấy nhiệm vụ này của máy không phải rất xàm, làm thì làm.”

Giọng nói vẫn bình thản, như thể chỉ tùy tiện thay đổi ý định. 46382 lập tức như vớ được cọng rơm cứu mạng, mừng rỡ ra mặt, còn tưởng cuối cùng lời lẽ khuyên nhủ của mình đã có tác dụng.

“Ký chủ quả nhiên là người có lòng chính nghĩa! Tôi đã biết ngay từ đầu cô không giống những người khác mà!”

Kinh Vãn chẳng buồn đáp lại, thả chiếc thìa rỗng lại vào hộp kem rồi đứng thẳng dậy

46382 thấy cô ném hộp kem rỗng, nó bay một đường parapol rời thẳng vào thùng rác, cô gái từ đầu đến cuối chỉ có một kiểu lười biếng lúc này đang cười một cách kỳ quài.

“Chính nghĩa gì chứ, đơn giản là muốn nhìn thử xem thứ gọi là Thương Lãng Quân bây giờ trông ra sao thôi.”

46382 như vừa uống liền mười chai thuốc trợ tim, nó chẳng quan tâm tại sao cô lại thay đổi, lập tức vội vã mở ra giao diện, giọng run run mà hưng phấn.

“Rất tốt, rất tốt! Vậy… vậy để tôi giới thiệu cho cô thế giới đầu tiên. Đây là một không gian hiện bậc nhỏ, tên gọi là thế giới này mang số hiệu E1145. Mức độ nguy hiểm so với các thế giới khác tương đối thấp, phù hợp để khởi đầu nhiệm vụ. Ký chủ chỉ cần tìm ra và xử lý dị thường, điều tra xem có phải có Tâm thực giả ẩn nấp ở đó hay không, 46382 sẽ hỗ trợ hết sức!”

Kinh Vãn hờ hững gác cằm, chớp mắt một cái. “Ừ.”

Một tiếng đáp qua loa, chẳng khác nào giọt nước rơi vào hố đen. 46382 lại cứ như nghe được thanh âm chí cao vô thượng, lúc này nếu có thực thể chắc nó cũng quỳ mà báo cáo ấy chứ, đột nhiên cảm thấy ký chủ nhà ai cũng không tốt bằng ký chủ nhà mình, vội vàng trình bày tiếp.

“Nhiệm vụ lần này là Trường cấp ba Phổ Thịnh, Thành phố Minh Châu. Mục tiêu nhiệm vụ là Lâm Nguyệt Dao, 17 tuổi, năng lực cảm nhận và chữa lành chưa được khai mở, xin ký chủ hoàn thành tốt nhiệm vụ sớm ngày đạt chỉ tiêu nhé!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play