"Học tỷ, em phỏng vấn đậu rồi!"

"Thật sao? Chúc mừng em." Nghe giọng nói hưng phấn của cậu nhóc bên kia đầu dây, tôi cũng không khỏi vui lây.

Hứa Hoài Chu ngập ngừng một chút rồi mới hỏi: "Vậy, học tỷ có rảnh không ạ? Em muốn mời tỷ một bữa cơm để cảm ơn."

Tôi không thích lắm việc đi ăn riêng với con trai, nên theo bản năng từ chối: "Không cần đâu, dạo này chị bận lắm, nếu em muốn cảm ơn chị thì mua cho chị ly trà sữa là được rồi."

Tôi cũng không muốn Hứa Hoài Chu cứ mãi nhớ chuyện này, nên chủ động đưa ra yêu cầu.

Hứa Hoài Chu im lặng một thoáng rồi lại cười đáp ứng, bảo tôi gửi địa chỉ công ty và loại trà sữa muốn uống cho cậu ấy, cậu ấy sẽ đặt.

Chuyện này, cứ thế qua đi.

Nhưng tôi không ngờ rằng, đi kèm với trà sữa, còn có cả người của cậu ấy.

Cậu ấy mặc áo khoác gió màu đen, xách ly trà sữa đứng dưới lầu công ty tôi, khi thấy tôi vẻ mặt kinh ngạc thì cười, lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ nhắn chạy về phía tôi.

"Học tỷ, trà sữa của tỷ đây."

Tôi do dự một chút rồi mới nhận lấy ly trà sữa từ tay cậu ấy.

Ấm áp.

Không phải loại trà hoa quả mà tôi định uống.

"Cảm ơn em nha, sao em lại đến đây?" Tôi cười nói, cầm ly trà sữa trong tay nhưng vẫn chưa mở ra uống.

Hứa Hoài Chu hai tay đút túi quần, cười rạng rỡ vẻ thiếu niên, bởi vậy khi nói chuyện cũng có vẻ chân thành hơn: "Muốn gặp mặt cảm ơn học tỷ một chút."

Đến nước này, người ta đã đến tận nơi, tôi là tiền bối cũng ngại cầm ly trà sữa rồi đuổi người đi, bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể mở miệng đề nghị mời cậu ấy ăn bữa tối.

"Vừa hay chị vừa tan làm vẫn chưa ăn cơm, nếu em đã đến rồi, học tỷ mời em một bữa nhé?"

Ánh mắt Hứa Hoài Chu sáng lên, lời đáp ứng đã chạy đến bên miệng, lại bị người đàn ông lạnh lùng phía sau tôi cắt ngang.

"Hỏi vay tiền mừng thì sao không thấy em nói mời anh ăn cơm?"

Toàn thân tôi cứng đờ, còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, người đàn ông đã tiến lên đứng cạnh tôi.

Cùng tôi sóng vai nhìn Hứa Hoài Chu đối diện đang tắt nụ cười.

Tôi bỗng thấy đau đầu, trong đầu hồi tưởng lại giọng nói mà tôi cố tình lờ đi.

"Ngoan, anh đang họp đầu bình, đừng làm ồn anh."

Thật phiền phức.

Tôi quay đầu nhìn Sầm Cận Nam, cắn răng nói: "Cứ trừ vào lương của em là được!"

Anh ta cụp hàng mi mỏng xuống, nhìn tôi chỉ cao đến vai anh ta, môi khẽ nhếch lên, vô tình nói hai chữ: "Không cần."

Tựa như lúc trước năm lớp sáu, anh ta vô tình đóng sầm cánh cửa sổ lại vậy.

Nhưng hôm nay... hình như lại có chút khác biệt.

Nhưng tôi không kịp suy nghĩ sâu xa.

Không hiểu sao, tôi lại cùng Sầm Cận Nam ngồi sóng vai trước bàn ăn, đối diện là một mình Hứa Hoài Chu.

Tôi không hiểu nổi.

Rõ ràng cái bàn là hình vuông, Sầm Cận Nam vì sao cứ nhất định phải ngồi cạnh tôi.

Là muốn tôi giống như trẻ con bón cơm cho anh ta sao?

Nhưng tôi không dám hỏi.

Rốt cuộc anh ta nói, bữa này anh ta mời.

Khi ăn cơm, Hứa Hoài Chu thấy ly trà sữa tôi vẫn luôn để bên cạnh, hỏi: "Sao học tỷ không uống ạ?"

Tôi vội lấy ly trà sữa mở ra uống một ngụm, rồi lại để nó sang một bên.

Sầm Cận Nam gắp cho tôi một cái đùi gà, nhìn Hứa Hoài Chu nhướng mày nói: "Cậu không biết sao? Cô ấy không thích uống trà sữa."

Tôi vội vàng đá anh ta một cái dưới gầm bàn.

Người này...

Hứa Hoài Chu ngập ngừng một chút, rồi lập tức áy náy nhìn tôi: "Em xin lỗi ạ học tỷ, em nghĩ trà hoa quả lạnh nên đã đổi cho tỷ thành trà sữa..."

Tôi vội xua tay nói: "Không sao không sao, chị uống được hết, cái này cũng ngon mà!"

Vừa dứt lời, Sầm Cận Nam liền hừ lạnh một tiếng.

Tức giận đến tôi lại đá anh ta một cái.

Hôm nay tôi thật sự quá bạo gan.

Nếu là trước kia tôi nào dám làm thế với anh ta.

Nhưng mà, hôm nay Sầm Cận Nam cũng không giống ngày thường.

Giọng điệu nói chuyện... kỳ quái.

Tôi quay đầu nhìn anh ta một cái, không nói gì nữa, mà quay sang an ủi Hứa Hoài Chu vẻ mặt ảo não.

Phỏng chừng vẫn chưa ra xã hội, đứa nhỏ này đem tất cả biểu cảm đều viết hết lên mặt, vừa nói không sao không cần tôi an ủi, một bên khó nén bi thương.

Khiến cho thời gian còn lại tôi đều chú ý đến cậu ấy.

Cuối cùng ăn xong cơm đưa Hứa Hoài Chu lên xe taxi về trường, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả một hơi còn chưa thở xong, người đàn ông vẫn luôn im lặng bên cạnh liền mở miệng.

"Thở dài cái gì, nói chuyện với học đệ vui vẻ lắm sao?"

Biểu tình tôi cứng đờ, quay đầu có chút cạn lời nhìn anh ta.

"Dạo này anh làm sao vậy? Ăn phải pháo nổ hả?"

Tôi rốt cuộc vẫn là không nhịn được hỏi ra.

Tôi hoài nghi có phải pháo nổ chui vào đầu anh ta rồi không.

Sầm Cận Nam liếc tôi một cái, không trả lời câu hỏi này, mà xoay người đi về phía gara.

"Đi thôi, anh đưa em về."

Tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích, theo bản năng từ chối cơ hội ở riêng với anh ta: "Không cần, em tự bắt xe là được."

Anh ta đứng lại, xoay người nhìn tôi.

Cuối cùng vai buông lỏng, thở dài, rồi gọi cả tên thân mật của tôi:

"A Diều, coi như bố thí cho anh đi.

"Bố thí cho anh cơ hội đưa em về."

Tôi vẫn là ngồi lên xe Sầm Cận Nam.

Anh ta nói ra hai chữ "bố thí" khiến tôi căn bản không thể từ chối.

Cho dù tôi trên xe về đã quyết định không thích anh ta nữa, nhưng nét đậm rực rỡ mà anh ta đã lưu lại trong cuộc đời tôi là không thể xóa nhòa.

Người đàn ông đã từng ái mộ sùng bái cầu xin tôi, tôi không thể cự tuyệt.

Chỉ là đưa tôi về nhà mà thôi.

Tôi ngồi ở ghế phụ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau tự nhủ với chính mình.

Nhưng tầm mắt tôi vẫn là không tự chủ được mà đặt lên hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ.

Nơi đó là đôi tay khớp xương rõ ràng của Sầm Cận Nam đang điều khiển vô lăng, trông vô cùng đẹp đẽ.

Anh ta thật sự quá ưu tú quá hoàn mỹ.

Hoàn toàn khác với tôi.

Cô chị kia hẳn là rất ưu tú mới có thể đứng bên cạnh anh ta được.

Có lẽ, giọng điệu ái muội kia của anh ta... chỉ là giống như trước kia, coi tôi là em gái.

Một cô em gái không hiểu chuyện.

Nửa đêm tôi nằm trên giường, trằn trọc.

Cố tình lúc này Sầm Cận Nam gửi cho tôi một tấm ảnh.

Là chiếc quần tây anh ta mặc hôm nay.

Ở ống chân có hai dấu giày vô cùng rõ ràng.

Tôi đá lúc ăn cơm.

"Ai?"

Anh ta biết rõ còn hỏi.

Hai chữ vô cùng đơn giản tôi thế nhưng mạc danh đọc ra được một tia... sủng nịch?

Tôi vội vàng ngăn chặn khóe miệng đang muốn nhếch lên, bất chấp tất cả mà trả lời hai chữ đánh vỡ bầu không khí khiến lòng tôi xao động này.

"Cẩu."

Chiến thuật độc thân hôm nay: Giết địch một ngàn, tự tổn hại một vạn.

Sầm Cận Nam qua vài phút mới gửi tới một câu: "Chó đá chó liếm."

Tay tôi nhanh hơn não: "Chó không biết giặt quần áo, ngốc."

Đợi đến khi phản ứng lại muốn rút về thì Sầm Cận Nam đã gửi dấu chấm hỏi tới.

Chỉ là một dấu chấm hỏi, tôi lại cảm nhận được áp lực ba mẹ đích thân đến hiện trường.

Bởi vì trong nhà không cho phép nói tục, Sầm Cận Nam cũng không thích tôi chửi người.

Tôi vội vàng rút lại tin nhắn, lung tung gửi một câu: "Ngủ, lão bản ngủ ngon!"

Sau đó dứt khoát tắt điện thoại đi ngủ, sợ nhìn thấy Sầm Cận Nam giây tiếp theo gửi tới bài giáo huấn.

Nhưng cuối cùng Sầm Cận Nam vẫn là không để tôi giặt cái quần kia.

Thời tiết dần dần lạnh, cũng đến sinh nhật tôi.

Hứa Hoài Chu không biết từ đâu nghe được tin này, chuyên môn ngày đó đến dưới lầu công ty tôi nói muốn mời tôi ăn cơm.

Nhưng tôi kỳ thật đã tự an bài xong quá trình sinh nhật cho mình.

Tôi vốn cùng một đoàn thương gia hẹn đi nhà người ta mua một chú chó nhỏ, sau đó về nhà gọi một hộp cơm ăn qua loa, hảo hảo nghỉ ngơi.

Không muốn đi ăn cơm bên ngoài nữa.

Có lẽ là vì cho tôi bất ngờ, Hứa Hoài Chu không nói trước với tôi, lần này hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của tôi.

Chưa kể cậu ấy còn mua một bó hoa, khiến cho đồng nghiệp cùng tôi đi ra bắt đầu ồn ào.

Tôi lại phải giải thích.

Đợi đến khi nói xong tiễn những đồng nghiệp kia đi, tôi thật sự mệt mỏi.

Nhưng Hứa Hoài Chu vẻ mặt chờ mong đứng bên cạnh tôi, tôi lại không tiện từ chối cậu ấy, chỉ có thể đồng ý.

Kết quả tiếng nói vừa dứt, giọng nói quen thuộc lại lần nữa xuất hiện ở phía sau tôi.

"Ăn cơm gì chứ, tôi cũng muốn ăn."

Nghe người luôn cao lãnh vô lại nói ra những lời này, tôi kinh ngạc quay đầu, nhìn Sầm Cận Nam đang tiến về phía tôi.

Anh ta mặc vest khoác thêm áo khoác xám, dáng người thẳng tắp, bước chân vững vàng.

Gần như mỗi một bước đều giẫm lên tim tôi.

Tôi vội dời mắt, đợi anh ta đi đến bên cạnh tôi mới nói: "Vậy em mời hai người ăn cơm đi."

Hứa Hoài Chu khi nhìn thấy Sầm Cận Nam thì nhíu mày mãi mới giãn ra, cười nói: "Vậy em để lần sau mời học tỷ ăn cơm vậy."

Tôi trầm mặc một chút.

Bỗng nhiên ý thức được, mặc kệ kết quả thế nào, tôi lại cùng cậu ấy hẹn một bữa cơm, lại cho cậu ấy lý do tìm tôi.

Nói cách khác, có lẽ khi nào đó tôi lại phải tốn thời gian để ứng phó cậu ấy.

Không biết có phải vì lớn lên cùng nhau hay không, Sầm Cận Nam như đoán được suy nghĩ của tôi, thần sắc nhàn nhạt nhìn về phía Hứa Hoài Chu: "Cái này không cần đâu, bữa này tôi mời, cậu muốn trả ơn.

"Lần sau có thể mời riêng tôi."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hứa Hoài Chu biến mất, nhìn chằm chằm Sầm Cận Nam cao hơn cậu ấy một chút nhíu mày lại, ngữ khí khó chịu nói: "Đây là chuyện giữa tôi và học tỷ, anh chỉ là ông chủ, không quản được chứ?"

Sầm Cận Nam nghiêng đầu nhìn về phía tôi, trong mắt phiếm ý cười, hỏi: "Tôi chỉ là ông chủ của em thôi sao? Lúc nhỏ em hay ghé vào cửa sổ gọi tôi là gì? Nói cho cậu ấy nghe xem."

Tôi tức khắc nghĩ đến hình ảnh khi còn nhỏ làm nũng gọi anh ta "Sầm ca ca", mặt có chút hồng.

Nhưng tôi vẫn là làm trò mặt Hứa Hoài Chu, gọi ra câu mà không biết đã bao nhiêu năm không gọi "Sầm ca ca".

Thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng cả hai người đều nghe thấy.

Sắc mặt Hứa Hoài Chu biến đổi, cuối cùng không nói gì.

Ngược lại Sầm Cận Nam khẽ cười một tiếng, thấp giọng gọi tôi một tiếng "A Diều".

Muốn chết.

Thật vất vả ăn xong bữa cơm này, Hứa Hoài Chu phải về trường, trước khi rời đi, cậu ấy nhìn tôi nói: "Học tỷ, sinh nhật vui vẻ."

Tôi đang định nói cảm ơn, kết quả cậu ấy không qua sự đồng ý của tôi liền ôm lấy tôi.

Tuy rằng chỉ là một cái ôm đơn giản, rất nhanh tách ra, nhưng tôi vẫn cảm thấy bị mạo phạm rồi.

Nụ cười tôi cứng đờ, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ cậu ấy là học đệ nên chưa nói gì.

Nhưng Sầm Cận Nam trực tiếp đẩy cậu ấy ra kéo tôi ra phía sau, cười lạnh nói: "Làm gì đấy? Có được sự đồng ý của cô ấy chưa mà cậu ôm?"

Trong giọng nói tràn đầy giận dữ, hoàn toàn khác với vẻ trầm ổn thường ngày của anh ta.

Phảng phất như thời trung học, những thiếu niên khí phách hăng hái trong lớp.

Tôi đứng ở phía sau anh ta, nhìn anh ta, bỗng nhiên cảm thấy... tôi hình như cũng không hiểu rõ anh ta lắm.

Kỳ thật tôi cùng Sầm Cận Nam càng có nhiều tiếp xúc ở trong nhà, bởi vì anh ta lớn hơn tôi 4 tuổi, ngoại trừ tiểu học tôi liền không cùng anh ta học chung một trường.

Tôi học cấp hai, anh ta đi cấp ba.

Tôi học cấp ba, anh ta lại lên đại học.

Tôi cảm giác tôi vĩnh viễn đều đang đuổi theo bước chân của anh ta, nhưng vĩnh viễn đều không đuổi kịp.

Lần này, đứng trước mặt tôi hình như không phải người đàn ông thành thục mặc áo khoác xám khoác ngoài vest, mà là rất nhiều năm trước, mỗi lần tan học buổi tối, tôi mong chờ được nhìn thấy thiếu niên thanh xuân mặc đồng phục.

Tôi không khỏi nhếch lên khóe miệng.

Mà Hứa Hoài Chu bị quát thì lùi về phía sau nửa bước, nhìn Sầm Cận Nam khí tràng cường thế cuối cùng lẩm bẩm câu gì đó rồi xoay người rời đi.

Sau này rốt cuộc không đi tìm tôi nữa.

"Lần sau tránh xa loại đàn ông thượng vàng hạ cám này ra." Sầm Cận Nam nói câu này như thể bạn của chị em phụ nữ, rõ ràng khí chất và diện mạo đều thuộc kiểu bking.

Nói rồi, còn đoạt lấy bó hoa Hứa Hoài Chu tặng trong tay tôi, "Soạt" một tiếng đặt lên ghế sau xe hơi.

"Hôm nay em vốn định làm gì?" Sầm Cận Nam nghiêm túc hỏi tôi.

Tôi thắt dây an toàn nói: "Cùng một thương gia hẹn đi xem chó con."

Nói rồi, tôi lấy điện thoại ra cho anh ta xem địa chỉ đã hẹn trước.

Bên kia tiểu tỷ tỷ nói 10 giờ hôm nay đến là được.

Hiện tại vẫn kịp.

Sầm Cận Nam liếc qua, tìm kiếm chỉ đường, liền cùng tôi đến nhà tiểu tỷ tỷ kia, chọn một con Samoyed đực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play