Môi Kề Bên Em
Môi Kề Bên Em
Trọn Bộ 2 ngày Hoàn
4 chương
12 92
12345
sadasc sdasv • Trọn BộHoàn
Văn án: Số chương: 4

Cuồng nhiệt như thuở ban đầu, dù là ngày thứ 100 hay bao nhiêu đi chăng nữa.

Tham gia hôn lễ, tôi mặt dày xin bố tiền mừng, lại lỡ chia sẻ với anh bạn trúc mã cao lãnh kiêm sếp tổng của mình. Đến khi nhận ra thì tiền đã vào túi, còn kèm thêm câu "Yêu anh".

Anh ta im lặng một giây rồi gửi một tin nhắn thoại: "Ngoan, anh đang họp, đừng làm ồn."

Tôi đơ người.

"Chuyển 500 cho em."

"?"

"Đi phong bì không có tiền, nhanh!"

Nhìn bố gửi 500 tệ, tôi nhanh tay nhận lấy rồi tốc độ ánh sáng gõ hai chữ: "Yêu bố!".

Nhưng khi nhìn lại dòng ghi chú, tôi hóa đá.

Người chuyển tiền cho tôi... không phải bố tôi.

Mà là Sầm Cận Nam, ông chủ của tôi!

Chỉ vì tôi tìm kiếm chữ "Bố" mà cả hai người cùng hiện lên! Tay nhanh hơn não thế là nhầm!

Chết tiệt!

Tại sao ông chủ cao lãnh lại dùng ảnh hoa khai phú quý của mấy ông bà trung niên làm avatar chứ!

Tôi không hiểu!

Cũng không kịp suy nghĩ kỹ càng.

Tôi luống cuống tay chân muốn thu hồi câu "Yêu anh" kia nhưng lại ấn nhầm nút xóa.

Ha ha.

Số tôi nhọ rồi.

Trong lúc tôi tính đến chuyện di cư lên sao Hỏa thì Sầm Cận Nam lại trả lời tin nhắn của tôi.

Tôi run rẩy click mở, giọng nói trầm thấp của người đàn ông pha lẫn chút tạp âm truyền ra.

"Ngoan, anh đang họp, đừng làm ồn."

Tôi cứng đờ, trong đầu không ngừng tua đi tua lại cái giọng điệu ái muội, trầm thấp lại đầy cưng chiều kia.

Khoan đã...

Anh ta vừa nói gì?

Đang họp?!

Vậy chẳng phải câu "Yêu anh" của tôi đã bị mọi người nghe thấy?!

Quan trọng là... anh ta còn phát cái giọng điệu sủng nịch đến cực điểm kia trước mặt mọi người?!

Sầm Cận Nam điên rồi sao!

Đúng lúc này, một đồng nghiệp khá thân trong công ty gửi tin nhắn cho tôi.

"Má ơi! Lạc Diêu! Ông chủ đang yêu?!"

"Quan trọng là cái avatar kia giống của cậu y hệt!"

"Từ từ! Tớ nhớ không nhầm thì cậu cũng xin nghỉ đi ăn cưới mà..."

Thấy đồng nghiệp sắp bóc mẽ mình, tôi vội vàng lên sân khấu cứu viện khẩn cấp.

"Gì cơ gì cơ? Không phải tớ đâu, đám cưới kia tớ không đi, đang nằm ườn ở nhà đây."

Có lẽ do hai năm nay ở công ty tôi chưa nói quá vài câu với Sầm Cận Nam ngoài công việc, nên lời giải thích đơn giản này của tôi đã khiến cô ấy tin...

Cô ấy còn nói: "Đúng rồi, Sầm Cận Nam cao lãnh như vậy, bình thường cậu lại sợ nói chuyện với anh ta, làm sao mà thân thiết đến mức yêu đương được."

Nghe những lời này, tôi rụt cổ, không dám lên tiếng.

Bởi vì... tôi thật ra rất thân với Sầm Cận Nam.

Có thể nói là thân thiết kiểu thanh mai trúc mã.

Sầm Cận Nam hơn tôi 4 tuổi, nhà anh và nhà tôi chỉ cách nhau một con ngõ nhỏ.

Cửa sổ phòng ngủ của tôi còn đối diện với phòng anh.

Hồi còn bé, tôi hay vịn cửa sổ gọi "Anh Sầm ơi!" mỗi khi anh đang ngồi bên bàn học ôn bài. Anh sẽ ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc vẫy tay với tôi rồi đóng sầm cửa sổ lại.

Đúng vậy.

Anh đóng cửa sổ.

Nếu là bây giờ, chắc tôi đã xấu hổ chui xuống đất rồi.

Nhưng hồi bé tôi không hiểu, hôm sau còn mặt dày mày dạn chặn anh trên đường đi học để hỏi tại sao lại đóng cửa sổ.

Sầm Cận Nam vừa chậm bước chân để đi cùng tôi vừa thản nhiên đáp: "Vì em ồn quá."

Tôi không nhớ rõ cảm xúc lúc nghe câu nói đó, nhưng tôi nhớ rõ từ đó về sau, tôi nói chuyện với anh rất nhỏ giọng.

Đến khi lớn hơn một chút, biến thành một kẻ nhát gan, tôi trực tiếp không nói chuyện với anh nữa.

Chỉ lén lút chuyển bàn học ra trước cửa sổ, mỗi khi làm bài tập lại khẽ liếc nhìn người đối diện.

Sầm Cận Nam là người phương Bắc, dáng người cao lớn, lại thường xuyên rèn luyện nên vai rộng eo thon, khiến người ta cảm thấy rất an toàn.

Dù anh chỉ ngồi đó viết bài, tôi cũng thấy anh đẹp trai đến không chịu nổi.

Gió thổi qua con hẻm nhỏ ấy vô số lần, tôi cũng trộm nhìn anh vô số lần.

Cho đến khi anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp, ít khi về nhà.

Tôi cũng vào đại học.

Giữa hai chúng tôi, càng thêm xa cách.

Sầm Cận Nam vốn ít nói sẽ không chủ động tìm tôi.

Lạc Diêu sợ xã giao cũng không dám quấy rầy anh nữa.

Cho đến khi tốt nghiệp đại học, tôi vô tình vào làm công ty của anh.

Lần đầu tiên gặp mặt trong công ty, ánh mắt của Sầm Cận Nam dừng lại trên người tôi một lát, rồi anh bước về phía tôi.

Tôi sợ đến mức vội vàng cúi đầu nhắn tin cho người đàn ông luôn đứng top đầu danh bạ nhưng không bao giờ nói chuyện riêng với tôi: "Anh trai, coi như không quen em đi!"

Khi trưởng thành, tôi không dám gọi anh là anh Sầm nữa, thậm chí còn đổi tên anh thành hai chữ lạnh băng: "Ông chủ".

Sầm Cận Nam cúi đầu nhìn điện thoại, rồi lại nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, cuối cùng vẫn quay người về văn phòng.

Từ đó về sau, chúng tôi như chưa từng cùng nhau lớn lên.

Ngoài công việc, hầu như không có giao tiếp gì khác.

Cho nên, trong công ty không ai biết chúng tôi quen nhau 24 năm.

Tham gia hôn lễ, lòng tôi rối bời, hết lần này đến lần khác mở khung chat với Sầm Cận Nam, nhìn tin nhắn thoại cuối cùng anh gửi mà ngẩn ngơ.

Không biết nên trả lời gì.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu anh có nhận nhầm người không.

Hoặc là... đầu óc anh có vấn đề?

Mang theo những nghi vấn này, sau kỳ nghỉ, tôi gặp anh ở phòng trà nước.

Nhìn người đàn ông cao lớn bưng ly cà phê bước vào, tôi theo bản năng nắm chặt ly trong tay, ngượng ngùng cười với anh, quen miệng nói: "Ông chủ cũng ra pha cà phê ạ? Thật trùng hợp."

Ánh mắt Sầm Cận Nam ẩn sau cặp kính gọng vàng im lặng nhìn tôi, không trả lời mà đóng cửa phòng trà nước lại.

Tim tôi lỡ một nhịp theo tiếng cửa đóng.

Người đàn ông đặt ly cà phê xuống, bình tĩnh chỉnh lại cổ tay áo sơ mi đen, đường cong cơ bắp gợi cảm có thể thấy rõ qua lớp áo sơ mi trắng.

Khi anh ngẩng đầu nhìn tôi lần nữa, trong mắt là sự chiếm hữu mà tôi chưa từng thấy, thậm chí còn gọi tên thân mật của tôi.

"Không tính là trùng hợp lắm, dù sao thì, tôi đến tìm em."

"A Diêu."

Dưới khí thế áp bức của Sầm Cận Nam, tim tôi đập loạn nhịp, theo bản năng lùi lại nửa bước.

Tôi nhìn đôi mắt khác hẳn vẻ lạnh nhạt thường ngày của anh, khẩn trương đến nghẹn họng.

Đặc biệt là cái giọng trầm thấp "A Diêu" kia, thật sự quá...

Quyến rũ chết người!

"Ông chủ đừng gọi như vậy, em nổi hết da gà rồi." Vừa nói, tôi vừa xoa xoa cánh tay dưới ánh mắt của Sầm Cận Nam, thậm chí còn cố ý đưa cho anh xem.

"Anh xem, bị anh làm ghê tởm rồi đấy."

Bầu không khí kỳ lạ vừa rồi tan biến ngay lập tức, tôi mới cảm thấy thoải mái hơn.

Nhưng cái phòng trà nước nhỏ hẹp này vẫn trở nên chật chội hơn vì có anh.

Tôi cũng không quen ở riêng với Sầm Cận Nam trong không gian kín như vậy, vì thế, tôi nắm lấy cơ hội muốn vòng qua anh đi ra ngoài.

"Ông chủ, anh nhường một chút, tôi... ách..."

Tôi vừa định nói thì đã bị anh chặn lại bên cạnh bàn, giam giữa bàn và vòng tay anh.

Gần đến mức... tôi có thể ngửi được mùi nước xả vải trên người anh.

Tôi ngây người, ngẩng đầu nhìn anh không biết phải phản ứng thế nào.

Mà đôi mắt kia của anh lại quá mức xâm lược, tôi không thể không dời tầm mắt xuống môi anh.

Ở khóe môi anh, là một chiếc khuyên môi ẩn hình.

Vì tôi mà anh đeo khuyên môi.

Tôi còn nhớ rõ sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi nổi hứng muốn đeo khuyên môi như người ta trên mạng.

Bố mẹ tôi tuy thoáng nhưng không chấp nhận việc này, họ khuyên tôi, tôi không nghe.

Cuối cùng không còn cách nào, bố mẹ thế mà gọi điện cho Sầm Cận Nam đang gây dựng sự nghiệp ở nơi khác.

Lúc đó tôi đang ghét Sầm Cận Nam.

Vì anh có bạn gái.

Hình tượng ngự tỷ, rất đẹp, hoàn toàn khác với tôi, một đứa vẫn còn mặc đồng phục.

Tôi luôn tránh xa Sầm Cận Nam, nhưng khi nhìn thấy ảnh anh đăng trên vòng bạn bè, tôi vẫn không nhịn được mà thấy khó chịu.

Nhưng tôi không đi quấy rầy anh, không giống mấy cô trà xanh trong tiểu thuyết đi phá hoại cuộc sống tình yêu của họ.

Tôi chỉ bực mình với chính mình.

Bực mình tại sao mình không sinh sớm hơn hai năm, như vậy... ít nhất có thể đến gần anh hơn một chút.

Biết bố mẹ đi làm phiền Sầm Cận Nam, tôi càng buồn bực.

Cho nên khi Sầm Cận Nam nhắn tin hỏi tôi có chắc chắn muốn đeo khuyên môi không, tôi vội vàng nhắn lại là không đeo.

Tôi không muốn vì mình không nghe lời mà làm phiền cuộc sống của anh.

Cho nên tôi chọn nghe lời.

Sầm Cận Nam nhiều lần xác nhận tôi sẽ không đi đeo khuyên môi, mới nói với bố mẹ tôi là anh đã khuyên được tôi.

Nhưng chuyện này giống như cô bạn gái kia của anh, vẫn luôn nghẹn trong lòng tôi.

Vào kỳ một năm nhất sắp kết thúc, tôi vẫn mang theo một bụng tức đi đeo khuyên môi.

Rất đau.

Nhưng khi đau thì cái bụng tức kia cũng tiêu tan.

Lúc đó trên đường về, tôi nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ, trong đầu chỉ có một câu: "Thế là đủ rồi Lạc Diêu."

Sau khi về nhà, tôi cất hết đống quần áo ngự tỷ vào tủ, bắt đầu cố tình lờ đi người ngự tỷ kia trên điện thoại của Sầm Cận Nam.

Nhưng chuyện đeo khuyên môi không giấu được bao lâu, người nhà vẫn biết.

Cuối cùng cũng truyền đến tai Sầm Cận Nam.

Tết âm lịch năm đó, khi học kỳ một năm nhất kết thúc, Sầm Cận Nam đã trở về.

Tôi nhớ rõ đó là một đêm tuyết rơi.

Anh mặc áo khoác màu xanh đen, tuyết trên áo còn chưa kịp phủi, cứ vậy đứng trước cửa nhà tôi, khoác lên mình bóng đêm, hàng mi hơi rũ, khóe môi là chiếc khuyên bạc cùng kiểu với tôi, thần sắc nhàn nhạt nhìn tôi mở cửa rồi nói:

"Là tôi không trông chừng em cẩn thận."

Ý là, anh cũng đeo khuyên môi để tạ tội.

Mà chiếc khuyên môi này, hoàn toàn không hợp với hình tượng cao lãnh của anh.

Giống như tôi, một người hoàn toàn không giống với anh ngang nhiên xông vào cuộc sống của anh.

Tôi sững sờ tại chỗ, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng hỏi một câu: "Bạn gái anh không phiền sao?"

"Chia tay rồi." Anh trả lời, giọng mang theo vài phần lạnh giá của đêm đông.

Tôi chớp chớp mắt, trong lòng có rất nhiều lời muốn hỏi, tỷ như hai người quen nhau khi nào, nắm tay chưa, hôn chưa, tại sao chia tay... Nhưng cuối cùng đều hòa thành một câu:

"Xin lỗi, là em không nghe lời, anh vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."

Sầm Cận Nam không nói gì, xách quà Tết vào nhà tạ tội với bố mẹ tôi.

Nhìn khóe môi hơi sưng đỏ của anh, bố mẹ tôi đau lòng muốn chết.

Năm đó, tôi bị mắng từ mùng một đến mùng tám.

Nói tôi làm hư mầm non tốt của nhà họ Sầm.

Tôi không dám cãi lại.

Sau này, khuyên môi của tôi đã sớm tháo ra, lỗ cũng đã liền lại.

Nhưng tôi không ngờ, khuyên môi của Sầm Cận Nam vẫn còn.

Tôi dời tầm mắt khỏi khóe môi Sầm Cận Nam, cúi đầu điên cuồng vận động não bộ suy nghĩ nên phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng... thậm chí có thể nói là ái muội này như thế nào.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, cứu vớt tôi.

Tôi vội vàng móc điện thoại ra, cười đến vô cùng vui vẻ với Sầm Cận Nam: "Vậy, em đi nghe điện thoại đây!"

Nói rồi, tôi nhẫn tâm đẩy Sầm Cận Nam vẫn luôn im lặng ra, mở cửa đi ra ngoài.

Nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng, ánh mắt anh vẫn luôn dừng ở sau lưng tôi.

Khiến cơ thể tôi âm ỉ nóng lên.

Hôm nay Sầm Cận Nam, tôi không chống đỡ được.

Đi đến nơi anh không nhìn thấy, tôi mới thả lỏng cơ thể đang căng cứng, bắt máy.

Là học đệ ở trường, tên Hứa Hoài Chu, gần đây tốt nghiệp nên hỏi tôi vài chuyện mới thân quen hơn.
Các số gần nhất
Ứng Dụng TYT
Liên Hệ

TYT - Đọc và nghe truyện

Đầu trang

Người dùng bắt buộc phải tuân thủ quy định và pháp luật của quốc gia có liên quan khi xuất bản nội dung. Chúng tôi từ chối tất cả nội dung không hợp thuần thong mỹ tục, bạo lực, bất hợp pháp và sẽ huỷ chúng ngay khi phát hiện.

Các tác phẩm, bình luận, nội dung hoặc hình ảnh do thành viên đăng tải, người đăng phải chịu trách nhiệm. Nếu vi phạm, ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức khác, chúng tôi sẽ xác minh và gỡ ngay lập tức.

Bản quyền của các tác phẩm trên trang này (tiểu thuyết, bình luận, hình ảnh v.v.) thuộc về tác giả gốc. Trang này chỉ cung cấp chức năng tải lên, lưu trữ và hiển thị.