Có lẽ cảm thấy bản thân quá mực cung kính không thú vị, Lâm Thính Trúc liền tìm việc khác để làm, ở một góc bàn trà bắt đầu mài mực.

Triệu Cảnh Trình tự nhiên nắm lấy bàn tay mài mực của Lâm Thính Trúc, nói: “Hậu cung quy củ không nhiều, hôm nay khi đến gặp ngươi, ta còn thấy mấy phi tần bắt đom đóm chơi đùa. Có lẽ do hậu cung thiếu người quản lý, khiến các nàng có phần buông thả, nhưng cũng thật thoải mái tự tại. Ta nghe ngươi kể chuyện tổ chức thơ hội ở nhà, nếu cảm thấy buồn chán, nàng có thể tìm các phi tần kia trò chuyện giải khuây, nơi này vốn không có gì trói buộc, cứ sống sao cho tự tại là được. Nếu có gì không nên làm, cung nhân bên cạnh sẽ nhắc nhở.”

Lâm Thính Trúc khẽ động ngón tay, hỏi: “Vậy một tháng thiếp có thể gặp bệ hạ mấy lần?”

Ánh mắt Triệu Cảnh Trình rời khỏi tay Lâm Thính Trúc, chuyển lên khuôn mặt nàng, mang theo ý cười kín đáo, nhìn đến khi Lâm Thính Trúc bối rối cúi đầu, mới nói: “Ta ít khi đến hậu cung... Nếu nàng muốn gặp ta, ta sẽ cố gắng đến đây bồi nàng nhiều hơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play