"Ngươi xem bên hồ kia, có phải là lão Phùng bên đơn vị chúng ta không? Hắn đối với vợ mình thật là mười năm như một."
"Đúng vậy, vợ anh ấy tên Quyên Nhi thì phải, nghe nói hồi trẻ còn múa ba lê, khí chất ngời ngời."
"Cái này ta không biết, ai, mà lão niên si ngốc có chữa được không?"
"Chắc không trị được đâu."
"Cũng không sao, tôi thấy lão Phùng ấy mà, Quyên Nhi có ra sao thì anh ấy vẫn thương."
"Phải đó, nhìn ánh mắt anh ấy kìa, có bao giờ ngó ngàng đến người phụ nữ khác đâu."
Hai người nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy rời đi.
Trong đình lại trở về vẻ tĩnh lặng.
Chứng Alzheimer sao?
Thật không ngờ tới, anh ta chăm sóc bà ấy chu đáo thật.
Nắm tay nhau đi đến bạc đầu, anh ấy thật sự làm được rồi.
Trải qua bao chuyện tình ái đau khổ, lòng tôi có chút e sợ.
Nhưng lão Phùng như một phép màu, tiếp thêm sức mạnh cho tôi.
Khiến tôi tin rằng, nếu gặp đúng người, tình yêu dù bình dị cũng có thể bền lâu như có chất bảo quản.
***
Nói đến chất bảo quản, tôi lại nghĩ đến cô bé thực tập mới vào văn phòng gần đây, ngày nào cũng nhận được một bó hoa tươi.
Các loại hoa hồng đủ màu thay phiên nhau xuất hiện, từ hoa hồng nội địa nhiều đầu đến hoa hồng nhập khẩu Ecuador.
Cô bé mua rất nhiều bình hoa, cắm hoa khắp các góc trong văn phòng, khách hàng đến còn khen hoa đẹp, bảo đúng là dân thiết kế, công ty bày trí có gu thật.
Cô bé có chút đắc ý, mím môi cười nói: "Ôi dào, em bảo bạn trai đừng có ngày nào cũng tặng hoa nữa, anh ấy cứ không nghe, làm em ngày nào cũng phải mất thời gian chăm sóc."
Cô Vương ngồi đối diện tôi bĩu môi: "Thật là, bảo bạn trai mang về nhà mà bày, cứ phải đem lên đây khoe khoang."
Cô bé không biết có nghe thấy không, hôm sau hoa vẫn được mang đến như thường.
Hơn nửa tháng trôi qua, đến cả cậu bé giao hoa cũng quen mặt với chúng tôi.
Cậu bé là học việc ở một tiệm hoa, làm thêm nghề giao hàng, dáng người cao gầy, mặt mũi sáng sủa, chỉ có làn da hơi ngăm.
Cậu bé tính tình xởi lởi, ngày nào gặp chúng tôi cũng chào hỏi nhiệt tình, có khi còn nói: "Hôm nay bó này em chọn, mọi người thấy sao?"
Chúng tôi tất nhiên là khen: "Thẩm mỹ tốt đấy, tay nghề này đâu giống học việc."
"Đẹp, sau này cậu nhất định thành nghệ nhân cắm hoa giỏi."
Cậu bé được khen thì ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, đặt hoa xuống rồi chạy biến.
Cô Vương tặc lưỡi: "Haizz, thanh niên ngượng ngùng thế này ít thấy."
Cô bé ôm hoa hít hà, mặt rạng rỡ hạnh phúc.
Hôm nay hoa hồng màu trà đỏ, có sắc cam phớt hồng chuyển dần.
Đẹp thật.
Cô Vương không biết là ghen tị hay gì, cố ý nói: "Ngày nào cũng thấy hoa, có thấy mặt mũi bạn trai đâu, hôm nào bảo bạn trai đến đón xem nào."
Cô bé khẽ biến sắc: "Anh ấy đang gây dựng sự nghiệp, bận lắm."
Cô Vương nhướng mày, giọng điệu chua ngoa: "Gây dựng sự nghiệp à, sau này thành đại gia…"
Trong công ty dần lan truyền tin đồn, bảo cô bé này được đại gia bao nuôi, nên ngày nào cũng có hoa, mà chẳng bao giờ lộ mặt, cũng không thấy cô bé đăng ảnh chụp.
Hôm nọ tôi đi pha trà, thấy cô bé trốn trong góc lau nước mắt.
Tôi do dự một lát, nhưng không tiến lên an ủi.
Một là vì không thân, hai là vì…
Tôi thấy bao nhiêu bó hoa rồi, mà trên đầu ngón tay cô ấy chưa bao giờ xuất hiện đường.
Cô ấy không cảm nhận được tình yêu sao?
Vậy tại sao lúc nhận hoa lại tỏ ra hạnh phúc đến vậy?
Dù tôi không hùa theo mọi người ác ý suy đoán, nhưng trong lòng cũng thầm thì.
Dù sao dị năng của tôi sẽ không nói dối.
Đường của tôi còn hiểu rõ lòng cô ấy hơn cả chính cô ấy.
Có lẽ cô bé về nhà nói chuyện với bạn trai, văn phòng không còn bóng dáng hoa hồng nữa, mấy bình hoa đang nở rộ cũng bị vứt vào thùng rác.
Theo lời đồn không ngừng, sắc mặt cô bé ngày càng tệ, lúc làm việc tinh thần thường hay hoảng hốt.
Các đồng nghiệp mang theo đủ loại thành kiến, lại bắt đầu suy đoán, có phải đại gia kia đã chia tay cô ấy rồi không.
Cho đến một buổi sáng, cô Vương bước vào văn phòng, hớn hở lạ thường.
Cô ta mang đến một tin tức lớn.
"Tôi nói cho các người biết, cô ta với thằng bé giao hoa kia cặp với nhau rồi."
Văn phòng nháy mắt nổ tung: "Thật hay giả?"
"Vậy cô ta chia tay đại gia kia rồi hả?"
"Chuyện là thế nào vậy, sao cô biết được?"
Cô Vương thần bí chỉ xuống lầu: "Vừa nãy tôi đỗ xe, thấy cô ta với thằng bé đó ở sau cổng lôi lôi kéo kéo, mà dạo này có thấy hoa đâu, thằng bé đó đến làm gì?"
"Bọn họ quen nhau từ khi nào, chẳng lẽ là còn chưa chia tay đại gia kia?"
"Không thể nào, cô ta bị úng não à, không chọn đại gia lại chọn thằng giao hoa quèn."
Vừa dứt lời, cô bé xách túi bước vào.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô ấy, dò xét, chế giễu, soi mói.
Vành mắt cô bé hơi sưng, phiếm hồng, xem ra vừa khóc ở dưới lầu.
Cô ấy bước vào, thậm chí chưa cả chấm công, ném túi lên bàn, lập tức đi đến trước mặt cô Vương.
Cô Vương khẽ biến sắc, lùi lại hai bước: "Cô định làm gì? Tôi nói cho cô biết, văn phòng có camera, cô đừng có làm bậy."
Cô bé cười khẩy.
"Phải không? Cô Vương, lúc bịa chuyện đâu thấy cô sợ?"
Cô Vương hoảng hốt đứng lên, cố tỏ ra mạnh mẽ. Lúc đứng dậy đầu gối va vào cạnh bàn, phát ra tiếng "bịch".
"Tôi bịa chuyện gì? Cô bé đừng có ăn nói hàm hồ."
Cô bé giận dữ đập bàn: "Đừng tưởng tôi không biết, chuyện cô nói tôi được bao nuôi, chính là cô tung ra. Còn nói tôi là con giáp thứ mười ba, tôi thấy cô mới đúng, ngày nào đi làm cũng ỷ già lên mặt mà lười biếng, chỉ giỏi cái mồm."
"Cô!"
"Tôi làm sao? Cô nói tôi cặp với thằng bé giao hoa, đúng, cậu ấy chính là bạn trai tôi, vẫn luôn là cậu ấy tặng hoa cho tôi, tôi mới tốt nghiệp vào công ty, sợ mọi người biết bạn trai tôi chỉ là thằng học việc ở tiệm hoa thì khinh thường tôi, nên mới giấu diếm, bây giờ tôi thấy thằng học việc thì sao? Ít nhất bạn trai tôi nhân phẩm tốt, không như bà cô ngày nào cũng không muốn thấy người khác hơn mình!"
"Cô!" Cô Vương bị nghẹn họng, tức giận che ngực.
Cô bé hất mặt: "Cũng nhờ cô, tôi mới quyết định nghỉ việc cùng cậu ấy gây dựng sự nghiệp, sau này bạn trai tôi là ông chủ, tôi còn là bà chủ nữa đấy, thế nào? Tức chết cô."
Cô ấy trở về chỗ ngồi, thu dọn đồ đạc vào túi, đi tìm bộ phận nhân sự.
Mọi người im lặng ngồi xuống, lần này, ánh mắt nhìn cô Vương trở nên khác.
Tôi cúi đầu, chợt thấy trên bàn có một ít đường.
Lúc này mới nhận ra, thì ra, tôi vừa bị người ta nhét cho một mồm cẩu lương no nê.
Tôi nhặt đường lên nếm thử.
Tưởng chừng sẽ là vị hoa hồng, dù sao cậu ấy tặng nhiều hoa hồng đến vậy.
Không ngờ lại là vị mơ!
Vị chua ngọt đan xen, có lẽ là hương vị cuộc sống của cô ấy và cậu ấy.
***
Rất nhanh, tôi chuyển sang một công ty niêm yết khác.
Nghe nói cô Vương bị xa lánh, không lâu sau thì xin nghỉ việc, bầu không khí giữa các đồng nghiệp trong công ty trở nên tốt hơn hẳn.
Cô bé và bạn trai mở một tiệm hoa, trang trí do cô bé tự tay lo liệu, thiết kế hoa theo phong cách tự do phóng khoáng, tạo nên một trào lưu trên mạng xã hội.
***
Một thời gian sau, khuê mật Đường Lật đã hoàn toàn bước ra khỏi bóng ma bị lừa hôn.
Nàng khoe người yêu mới.
Vừa cao vừa đẹp trai, hơn hẳn tên tra nam kia một trời một vực.
Biết tôi có dị năng, nàng vẫn luôn tò mò.
"Lần này tình yêu của tôi có vị đường gì?"
Tôi đựng đường vào lọ đưa cho nàng nếm, nàng bốc một nắm bỏ vào miệng, có chút hoang mang: "Ngọt thật, nhưng sao nó không tan vậy?"
Tôi cố nhịn cười: "Cậu nhai thử xem."
Nàng nghe lời cắn cắn đường, rồi tự nhiên há miệng, dùng lưỡi đẩy đường ra, thổi thành một quả bóng lớn.
"Bốp!"
Bóng vỡ tan, phát ra một tiếng nhỏ, đường dính đầy miệng nàng.
Nàng ngây người.
Tôi cười ha ha: "Sao? Tình yêu của hai người ngọt không?"
Nàng đỏ bừng mặt, đấm tôi một quyền, rồi vội vàng tìm khăn giấy lau miệng, vừa lau vừa lẩm bẩm: "Cậu xấu tính quá, không nhắc mình một tiếng, son môi dính hết cả rồi."
"Nói trước thì còn gì là bất ngờ nữa. Trước kia tên tra nam kia luôn khiến cậu chạy theo sau hắn, cậu cũng không ngừng ép buộc bản thân, khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, cứ cảm thấy như vậy mới xứng với hắn. Bây giờ cuối cùng cũng có một người đàn ông, có thể khiến cậu vui vẻ trở lại là chính mình như một cô bé."
Tôi mừng cho nàng, lấy thỏi son mới mua trong túi ra đưa cho nàng: "Thử màu mới này đi, tớ thấy hợp với bộ quần áo của cậu hôm nay lắm."
Má nàng ửng hồng, mở camera trước của điện thoại ra trang điểm lại, vừa tô son vừa lẩm bẩm: "Có cậu bên cạnh mình thật tốt, cậu còn nhớ hồi nhỏ mình thích ăn vặt nhất là kẹo cao su Big Babol không."
"Đương nhiên là nhớ, tớ còn nhớ, hồi đó tớ không có tiền tiêu vặt, lần nào cậu mua đồ ăn vặt cũng chia cho tớ một nửa, dù là kẹo cao su cậu thích ăn nhất, cậu cũng phải xé cho tớ một đoạn thật dài."
Chúng tôi hồi nhỏ sống trong một con hẻm.
Tuổi thơ của tôi không mấy vui vẻ, những ký ức vui vẻ nhất đều là do Đường Lật mang đến.
Không ai mong Đường Lật hạnh phúc hơn tôi.
Nàng trang điểm xong, trả lại son môi cho tôi, như vô tình hỏi: "À phải rồi, nếu là cậu, cậu có ăn kẹo hết hạn không?"
Tôi xị mặt: "Kẹo quá hạn thì vứt vào thùng rác, chẳng lẽ tên cặn bã kia lại đến tìm cậu hả, tớ nói trước, cậu đừng có mềm lòng."
Nàng mím môi, do dự một hồi rồi nhìn thẳng vào mắt tôi nói:
"Tớ nghe nói, Đào ca về nước."
Tôi đột ngột ngồi thẳng dậy, khuỷu tay suýt chút nữa hất đổ cốc nước.
"Thật sao? Anh ấy, sao anh ấy lại đột nhiên về?" Tôi lắp bắp.
Đào ca là bạn trai cũ của tôi, chúng tôi chia tay bốn năm trước, bốn năm này, chúng tôi không hề liên lạc lại.
***
Giống như một viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, khuấy động những gợn sóng lăn tăn.
Nỗi lòng vốn vững vàng bị đánh vỡ.
Tôi nắm chặt cốc nước, gượng cười: "Đào Vân giờ cũng coi như là bạn trai cũ, chuyện xưa như vậy, đột nhiên nghe được còn có chút hoảng hốt, anh ấy bây giờ chắc kết hôn rồi nhỉ."
Lý trí bảo tôi, đừng suy nghĩ nhiều, chúng tôi không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
Đường Lật nhìn thân thể căng thẳng của tôi, nhẹ nhàng thở dài: "Cậu ấy, chuyện tình cảm của người khác thì nhìn rõ như ban ngày, còn chuyện của mình thì chẳng thấy gì."
Nàng cầm điện thoại, chuyển cho tôi một đoạn tin nhắn.
Là của nàng với Đào Vân.
Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm ấn vào.
Ảnh đại diện của anh ấy vẫn quen thuộc như xưa, bốn năm không hề thay đổi, còn ảnh đại diện của tôi thì đã thay đổi không biết bao nhiêu lần.
Anh ấy nói với Đường Lật: "Tôi về nước, sáng nay vừa đáp xuống, hiện đang ở A thị giải quyết chút việc, chiều mai mọi người có rảnh đi ăn uống liên hoan không?"
"Tôi không có Wechat của Thỏ Thỏ, nhờ cậu hỏi giúp tôi nhé."
Đường Lật hỏi anh ấy: "Đào ca, anh về một mình ạ?"
"Ừ, sau này chắc tôi sẽ ở lại trong nước."
Mũi tôi cay xè, nước mắt chực trào ra.
Trong chuyện tình cảm, tôi và Đường Lật là hai thái cực hoàn toàn trái ngược, nàng thì lụy tình, còn tôi thì quá lý trí.
Lúc trước chia tay Đào Vân xong, tôi mất hai tháng để vượt qua, sau đó cũng yêu một người khác trong một thời gian ngắn.
Tôi luôn cho rằng, tôi và Đào Vân rất khó gặp lại nhau.
Có lẽ mười mấy hai chục năm sau, anh ấy về nước, chúng tôi vô tình gặp mặt trong một buổi tụ tập, mỗi người đều có gia đình và con cái, gặp nhau cũng chỉ khách sáo hàn huyên vài câu, trong sự khách sáo thậm chí có thể mang theo vài phần xấu hổ.
Chỉ là không ngờ, anh ấy lại về sớm như vậy.
Năm đó Đào Vân trước khi ra nước ngoài, hỏi tôi có muốn đi cùng anh ấy không.
Tôi rất muốn, nhưng ông nội tôi ốm yếu cần người chăm sóc, tôi không thể ích kỷ mà đi được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT