"Hoàng đế ư? Thời đại này nào còn có hoàng đế, chỉ có hào kiệt mà thôi. Khi hào kiệt đạt đến đỉnh cao, tự khắc sẽ được người đời tôn xưng là hoàng đế. Năm xưa ở Thượng Hải có Đỗ Nguyệt Sênh, giờ ở Cửu Long có Đỗ Vĩnh Hiếu. Đây, chính là câu chuyện về hắn!"
...
"Làm sao đây, ta hồi hộp quá!"
"Ta cũng vậy, nghe nói chỉ còn lại một suất duy nhất!"
Trong khu vực chờ phỏng vấn, một hàng dài các tân binh tuần tra Nguyên Lãng tụm năm tụm ba, vẻ mặt lo lắng.
Theo lệ thường, hôm nay là ngày phỏng vấn thường phục của bọn họ.
Đỗ Vĩnh Hiếu đứng giữa hàng người cũng không ngoại lệ. Hắn đã làm tuần tra ở Nguyên Lãng được một năm, lần này đủ tư cách tham gia phỏng vấn. Vì thế, hắn cố ý mặc vest, thắt cà vạt, thậm chí còn đeo một chiếc Rolex.
Thời tiết oi bức không một ngọn gió, hệ thống thông gió trong khu chờ đợi lâu ngày không được tu sửa, cũng chẳng xua nổi hơi nóng.
Áo sơ mi bên trong của Đỗ Vĩnh Hiếu đã ướt đẫm, dính chặt vào lưng, ngứa ngáy khó chịu.
Dù vậy, hắn vẫn giữ phong thái, thỉnh thoảng lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mặt và trán, động tác tao nhã, khác hẳn với đám quân cảnh thô lỗ tục tĩu.
Bọn quân cảnh kia, vốn dĩ đã khó chịu trong thời tiết này, lại thêm sắp đến lượt phỏng vấn, càng thêm bồn chồn. Vài người cởi áo khoác, trần mình cho mát, có người cầm báo quạt phành phạch, chẳng màng hình tượng.
Hồi đầu ở Hương Cảng có bài đồng dao: "ABCD, đầu to áo lục, bắt người ô la, thổi kèn bí bo."
Trong bài, "áo lục" không phải là người đưa thư mà chỉ cảnh sát.
Thời kỳ đầu, nhân viên bến cảng mặc đồng phục màu xanh lục, nên mọi người quen gọi cảnh sát là "áo lục", sở cảnh sát là "lầu áo lục". "Đầu to" là người Ấn Độ quấn khăn trên đầu. Bọn "đầu to áo lục" này thường truy bắt người bán hàng rong, hễ không bắt được thì thổi còi gọi đồng nghiệp đến vây bắt.
Sau khi Nhật Bản đầu hàng, Hương Cảng do quân Anh duy trì trị an. Đến khi khôi phục lực lượng cảnh sát, mới có sự phối hợp giữa cảnh sát Anh, Ấn và Hoa để duy trì trật tự.
Ngày nay, lực lượng cảnh sát Hương Cảng ngày càng lớn mạnh, cùng với các băng đảng xã hội đen, cảnh sát cũng chia thành nhiều phe phái, bị gọi là "có số má". Bọn họ quen ăn hối lộ, đôi khi còn tệ hơn cả xã hội đen thực thụ.
Mà đám "có số má" này cũng chia ba bảy loại: lính cứu hỏa, tuần tra, biên phòng, hải cảnh đều thuộc quân trang cảnh, thường không đủ tư cách mang súng, tiền hối lộ cũng ít hơn.
Ngược lại, đám thường phục cảnh sát (hình sự) thì nghênh ngang mang súng, tiền "lót tay" mỗi tháng cũng nhiều gấp đôi quân cảnh.
Bởi vậy, trong giới cảnh sát mới có câu "Muốn phát tài, làm 'thương lão' (cảnh sát hình sự)".
Có thể nói, từ quân cảnh lên thường phục chẳng khác nào "cá chép hóa rồng". Chỉ cần vượt qua được cửa ải này, vinh hoa phú quý sẽ nằm trong tầm tay.
Đáng tiếc, "một người một chỗ".
Thường phục quá "hot", suất thường bị "đặt gạch" từ trước.
Mấy kẻ có chức, có tiền thì đem biếu xén cấp trên, hoặc có ô dù chống lưng, sớm đã lo lót xong xuôi, một bước lên mây.
Đỗ Vĩnh Hiếu chẳng có gì cả.
Không tiền, không ô dù.
Nhưng hắn lại đứng nhất kỳ thi viết.
Cho nên, Đỗ Vĩnh Hiếu muốn thử một lần, nhảy qua cái "long môn" này!
"Các ngươi nằm mơ đi! Suất cuối cùng sớm có người đặt rồi!"
"Đúng đấy, chính là anh Bao Nhã Câu, Câu ca của chúng ta!"
Hai tên quân cảnh phụ họa theo, mọi người không khỏi nhìn về chiếc ghế công cộng gần đó, Bao Nhã Câu đang nằm ườn, duỗi chân ra, sai người quạt cho.
Bao Nhã Câu ngoài hai mươi, mắt tam giác, răng hô, nổi tiếng là ác bá trong đội. Ỷ vào thâm niên, lại vừa bái Nhan Hùng làm cha nuôi, thường ngày ở đội hống hách, đặc biệt thích ức hiếp nữ cảnh sát.
Trước khi trọng sinh, Đỗ Vĩnh Hiếu tuy tính nhút nhát nhưng trọng nghĩa. Một lần Bao Nhã Câu sàm sỡ một nữ cảnh sát, Đỗ Vĩnh Hiếu không những ra tay cứu giúp mà còn tố cáo lên cấp trên.
Bao Nhã Câu biết chuyện liền chặn đường Đỗ Vĩnh Hiếu trong nhà vệ sinh, đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Đỗ Vĩnh Hiếu bị đánh đến ngất lịm mới trọng sinh thành "Đỗ Vĩnh Hiếu" bây giờ.
Còn Bao Nhã Câu, nhờ có "cha nuôi" Nhan Hùng chống lưng mà chỉ bị phạt cấm túc một tháng.
Hôm nay là ngày xét duyệt, Bao Nhã Câu từ sớm đã nộp "lễ ra mắt" cho Nhan Hùng, chuẩn bị chuyển sang thường phục để theo Nhan Hùng gây dựng sự nghiệp ở Cửu Long.
Nhan Hùng cũng rất coi trọng hắn, tiết lộ tin tức rằng lần này cạnh tranh khốc liệt, bên đảo Hương Cảng gần như đủ người, đừng hòng mơ tưởng.
Cửu Long cũng xêm xêm, đã bị các đại ca "xử lý" gần hết, chỉ còn lại một suất duy nhất. Nhan Hùng đã nhờ người quen lo lót, bảo Bao Nhã Câu cố gắng tranh thủ suất ở Cửu Long.
Bao Nhã Câu không ngờ Nhan Hùng lại coi trọng mình đến vậy. Nhan đại ca đã đích thân ra mặt, lần này còn không thành công sao?!
"Sao, ngứa mắt ta à?" Bao Nhã Câu rung chân, đắc ý nhìn đám "phế vật" đang tranh suất với mình, ánh mắt đảo qua rồi dừng lại trên người Đỗ Vĩnh Hiếu.
Đỗ Vĩnh Hiếu mày kiếm mắt sáng, tướng mạo tuấn tú, đang mặc một bộ vest trắng, thắt cà vạt, trên cổ tay đeo Rolex, trông như minh tinh, đứng giữa đám ô hợp này chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.
Bao Nhã Câu cười khẩy: "Anh Hiếu đẹp trai, hôm nay sao mà bảnh bao thế? Không biết còn tưởng cậu đi phỏng vấn diễn viên Thiệu Thị."
Người bên cạnh hùa theo: "Câu ca để ý đến hắn làm gì, không biết mượn ở đâu ra bộ đồ mà ra vẻ! Hắn là hạng người gì, anh rõ hơn ai hết!"
"Rõ, ta đương nhiên rõ!" Bao Nhã Câu uể oải đứng dậy, tên cảnh sát giữ chỗ vội tránh ra.
Bao Nhã Câu đứng sát sau lưng Đỗ Vĩnh Hiếu, đáng khinh gãi gãi háng rồi đưa lên mũi ngửi, ngẩng đầu khinh miệt nói: "Nói thật, cậu có bảnh bao đến mấy thì cũng vô ích thôi. Có biết không, suất kia là của ta. Dù cậu có tốn công đến đâu cũng vô dụng!"
Khóe miệng Đỗ Vĩnh Hiếu nhếch lên: "Phỏng vấn mà, ai cũng có cơ hội, không thử sao biết?"
"Vậy cứ thử đi!" Bao Nhã Câu kiêu ngạo nói: "Thử đến cuối cùng cũng phải ở lại Nguyên Lãng nhặt phân trâu thôi!"
"Ha ha ha!" Mấy tên đàn em cười rộ.
"Anh Hiếu đẹp trai nhặt phân trâu chuyên nghiệp lắm!"
"Đúng đấy, khéo còn ăn vụng vài miếng!"
Bao Nhã Câu ức hiếp Đỗ Vĩnh Hiếu, bọn họ đã quen mắt. Hôm nay Đỗ Vĩnh Hiếu lại còn bảnh bao, vest với áo choàng, còn học người ta đeo cà vạt, không biết có phải đi ăn trộm không, tóm lại khiến bọn họ khó chịu.
Đối diện với tiếng cười nhạo, Đỗ Vĩnh Hiếu vẫn bình tĩnh, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, hơi mỉm cười với Bao Nhã Câu: "Câu ca cứ nói thế nào cũng được, đợi phỏng vấn xong sẽ biết thôi!"
Bao Nhã Câu không ngờ Đỗ Vĩnh Hiếu lại cứng miệng như vậy, khác hẳn vẻ yếu đuối trước kia. Hắn tiến sát lại, túm lấy cà vạt Đỗ Vĩnh Hiếu, nhìn sát vào mặt: "Cái đồ ăn hại, dám mách lẻo ta? Đợi ta lên thường phục, cậu chết chắc. Ta sẽ chơi chết cậu!"
Không khí ồn ào bỗng im bặt.
Khuôn mặt Bao Nhã Câu hung tợn, giọng nói âm trầm khiến người ta rùng mình.
Ai cũng biết thường phục hơn quân cảnh mấy bậc. Chỉ cần Bao Nhã Câu làm "thương lão", hắn có đủ tư cách "chơi chết" Đỗ Vĩnh Hiếu.
Ánh mắt mọi người nhìn Đỗ Vĩnh Hiếu trở nên thương hại, như đang nhìn một con kiến sắp bị giẫm chết.
Đúng lúc này...
"Số 37, Đỗ Vĩnh Hiếu!" Tiếng gọi từ phòng phỏng vấn vang lên.
Đỗ Vĩnh Hiếu gỡ tay Bao Nhã Câu ra, thản nhiên nói: "Đến lượt tôi rồi. Anh bảo tôi nhặt phân trâu, vậy tôi nhặt cho anh xem!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT