Người với người vốn dĩ hình dáng khác biệt, sự phát triển cũng có sớm có muộn.
Bình An so với đám bạn cùng lứa tuổi thì thấp bé hơn, mặt nhỏ mắt to, môi đỏ da trắng, dù có buộc bao nhiêu búi tóc con con cũng không thấy khó coi; Mân Vương lại là kiểu người cứng cỏi, xương lông mày và sống mũi cao thẳng, vóc dáng cũng cao lớn hơn một chút. Hắn ta tự nhận mình giống như quả dưa chuột già cắm phải bông cúc, kỳ quái hết sức!
“Nương, người làm bất cứ chuyện gì con cũng ủng hộ, nhưng có thật sự phải gặp người trong bộ dạng này không?”
Thục phi ngồi trên ghế bành, nhìn xuống tác phẩm của mình đầy đắc ý: “Đẹp quá đi chứ! Ai mà nhận không ra?”
Hoàng hậu quanh năm ăn chay niệm Phật, tẩm cung luôn có một mùi hương đàn thoang thoảng. Mân Vương mũi ngứa ngáy, cứ muốn hắt xì.
Hôm nay Hoàng hậu dường như tâm trạng không tệ, nhưng vốn dĩ bà là người cao ngạo, không phải ngày lễ tết thì đến Hoàng Thượng bà còn chẳng muốn gặp, nên tâm trạng tốt cũng chỉ biểu hiện ở việc bà nâng mắt lên nhìn người mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT