Gần đến cuối năm, công việc biên soạn sử sách của Trần Diễm đã được người khác tiếp nhận. Ông thường xuyên được triệu vào cung để giảng kinh, rất nhiều đồng liêu đã sớm chúc mừng ông, sau kỳ kinh sát sang năm nhất định sẽ được thăng chức.
Soạn thảo chiếu chỉ vốn là trách nhiệm của các Hàn lâm tu soạn. Trần Diễm xưa nay trầm ổn, mỗi khi vào điện tâu đối đều vô cùng mực thước, chưa từng đi sai một bước. Bởi vậy, ông không thể hiểu nổi vì sao Hoàng đế lại dùng những vấn đề khó xử như vậy để hỏi ông.
Thái giám đưa cho ông tấu chương, nhưng thực ra ông không dám gọi đó là "tấu chương". Nghiêm khắc mà nói, đó là ý kiến chỉ đạo đời sống phu thê của Hoàng đế từ Thứ phụ Nội Các Diêu Nguyên Tích.
Kỳ thực những tấu chương này đã bị bỏ xó trong cung hơn một năm rồi. Chỉ là Diêu Nguyên Tích thế lực quá lớn, sợ liên lụy rộng ảnh hưởng đến triều đình mà thôi.
Lục Khoa cũng có mấy bản tấu chương tương tự, nhưng chừng mực nhỏ hơn. Tất cả đều lo ngại Hoàng đế ít con nối dõi, nên xin nạp thêm dân nữ vào hậu cung. Người đến tuổi trung niên mà chỉ có hai trai một gái thì thật sự quá ít, hy vọng Bệ hạ vì liệt tổ liệt tông và giang sơn xã tắc mà gắng sức cày cấy, để dòng dõi được kéo dài.
Trần Diễm không hề biết rằng, vấn đề này nếu không đề cập quá nhiều đến những hạn chế của văn học thành nhân, có lẽ đã đem ra hỏi con trai ông rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT