Nguyên liệu trắng nõn mịn màng, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm, Bình An quay đầu nhìn cha mẹ, việc nhận lễ vật quý giá này, nó không thể không có sự đồng ý của song thân.
Lâm Nguyệt Bạch cũng có chút kinh ngạc. Khối hạt liêu này nàng nhận ra, là phu quân khi lên kinh đã mang đến biếu lão sư. Nàng đích thân cẩn thận gói ghém, sao lại thành con dấu rồi đưa ngược trở lại thế này?
"Sư tổ cho thì con cứ cầm lấy." Trần Diễm nói, giọng mang theo chút bất đắc dĩ.
Đã bao nhiêu năm nay, cứ hễ là lễ vật có chút giá trị, đều sẽ bị lão sư tìm đủ mọi cách trả lại, nhiều nhất là giữ lại chút trà ngon mà thôi.
Bình An nào biết những chuyện này, lật con dấu lại xem, thấy khắc hai chữ "Hành Cát", là một quả cát ngữ chương. Nó cất vào túi tiền cẩm tú của mình, cười nói tạ: "Con cảm ơn sư tổ ạ!"
Nó vốn tưởng lão cha với lão sư đều giống như gã Chu giáo thụ kia, chỉ biết lạnh mặt dạy đời, ai ngờ sư tổ lại bình dị gần gũi, hòa ái dễ gần đến thế, quả thực là sư tổ ruột thịt của nó mà!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play