Hôm sau, vào buổi trưa, Triệu thị bỗng gọi Lâm Nguyệt Bạch sang, ý muốn dạy nàng quản việc nhà.
"Bình An ngày một lớn, con lại chẳng có chị em dâu, những việc này sớm muộn gì cũng đến giao vào tay con thôi, càng sớm làm quen càng tốt." Triệu thị nói, "Trước kia ta cứ lo xa, coi các con như trẻ con cả. Hôm qua Ngọc Quan Nhi nói với ta, người ta dâu con đã sớm bắt đầu quản gia quán xuyến, còn ta thì cứ ôm đồm hết, không chịu để con chia sẻ. Ngẫm lại cũng phải, xưa nay ta nắm chặt quá rồi."
Lâm Nguyệt Bạch thầm nghiến răng, Trần Ngạn Chương, chàng hại ta rồi!
Nói đoạn, Triệu thị lại thao thao bất tuyệt về cách sửa sang sổ sách, tính toán thu chi, trông nom cửa hàng xưởng, dùng người thế nào, người làm thuê nào trung hậu, quản lý nào gian xảo… Lâm Nguyệt Bạch nghe đến gà gật, chỉ muốn có cái lỗ nẻ dưới chân mà trốn cho xong.
Tóm lại, ngày vui đã hết, từ nay về sau nàng phải giống bà bà, lo toan mọi việc lớn nhỏ trong nhà, từ gia nghiệp ruộng đất, cưới xin ma chay, đến mua sắm đồ đạc, thay chậu hoa, phát lương cho nha hoàn vú già… Thức khuya dậy sớm quanh năm không nghỉ, lại còn hay bị kêu ca trách móc.

Trần Diễm vừa vào thư phòng, mới động bút viết được mấy chữ, ghế chưa kịp ấm chỗ, đã bị người ta cắt ngang.
Lần này không phải Trần Bình An, mà là Lâm Nguyệt Bạch, hừng hực lửa giận, mắt hạnh trừng trừng, vỗ mạnh một chưởng lên án thư, chất vấn chàng vì sao xúi giục bà bà bắt nàng học quản gia.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play