Các vị lão thần trước mắt còn lo thân mình chưa xong, tự nhiên chẳng ai dám đứng ra cầu xin cho Từ Tích Lượng. Không những không thể cầu xin, còn phải tranh nhau tạ tội.
Hoàng đế trong lòng cũng hiểu rõ, bức thư Từ Mô gửi cho Chu Đề học, chỉ là xin người tiến cử cháu đích tôn tham gia thi hương, chứ chẳng có ý đồ gì khác. Nhưng chốn quan trường vốn thế, kẻ dưới cầu người trên làm việc, được bảy tám phần đã là ngàn ân vạn tạ. Còn người trên nhờ kẻ dưới giúp, kẻ dưới lại hận không thể làm ra gấp bội hiệu quả. Chừng nào quan trường còn người, cái nếp này vĩnh viễn không sao dẹp bỏ.
Nhưng vốn dĩ đây chỉ là chuyện nhỏ như móng tay. Nếu Từ Tích Lượng biết giữ mình khiêm tốn, nếu Từ Các lão không xen vào chuyện của đám ngôn quan, thì giờ này Từ gia cũng đã vui mừng khôn xiết mà ăn mừng như Trần gia rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hoàng đế nhìn Từ Mô cũng bớt phần lạnh lẽo, trái lại thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ: “Khanh hồi phủ đi thôi. Đừng trách trẫm không chiếu cố đến con cháu nhà khanh. Trẫm phải cho thiên hạ một lời giải thích công bằng.”
……
Sau kỳ thi hương này, Bình An kinh ngạc phát hiện mình quả là có mệnh trời ban cho việc thi cử. Dù biết mình đã rất nghiêm túc làm bài, nhưng việc đạt được hạng mười sáu vẫn vượt quá mong đợi của cậu. Ban đầu cậu chỉ mong sao qua được vớt là mừng rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play