Chế độ Đăng Văn Cổ thời xưa được triều Đại Ung kế thừa một cách hoàn mỹ.
Khi Thái Tổ mới dựng nước, để mở rộng con đường ngôn luận, giúp dân chúng có nơi kêu oan, Ngài đã cho đặt Đăng Văn Cổ ở ngoài Ngọ Môn. Da trống được xử lý đặc biệt, tiếng vang chấn động cả trời, một tiếng trống vang lên là cả thành đều biết, muốn giấu cũng không giấu được.
Ban đầu, việc gõ Đăng Văn Cổ không hạn chế lý do, chỉ cần dám gõ, đều sẽ được xử lý. Đến nỗi có cặp vợ chồng nọ cãi nhau đòi ly hôn, gõ trống khiến Thái Tổ phải từ tẩm cung ra mặt...
Những vị vua kế vị không có nhiều tinh lực như Thái Tổ, nên cho lập thêm Đăng Văn Cổ Viện bên ngoài Đăng Văn Cổ. Đô Sát Viện cử ngự sử thay phiên canh gác, chuyên thụ lý đơn kiện. Họ cũng yêu cầu đương sự phải lần lượt khiếu nại lên châu, huyện, phủ, nếu các phương pháp tư pháp đều không giải quyết được, mới được phép vào kinh gõ Đăng Văn Cổ. Đăng Văn Cổ Viện sau khi thụ lý sẽ trình lên ngự tiền, Hoàng Đế đích thân xem xét, đôi khi còn triệu kiến người khiếu nại.
Nhưng nếu đương sự cam chịu hình phạt, khăng khăng đòi đánh trống, quan viên và Cẩm Y Vệ không được phép ngăn cản.
Kỷ Sân đặt dùi trống trở lại giá, thân hình tuy không cao nhưng đứng thẳng, đối diện đám giáo úy Cẩm Y Vệ đầy sân, nói: “Hàn Lâm Viện thứ cát sĩ Kỷ Sân có oan tình muốn tấu lên kim thượng, các ngươi còn không mau tránh ra!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play