Bình An chuẩn bị một loạt đồ bảo hộ, nào là kính pha lê che mắt, nào là băng gạc khẩu trang, rồi găng tay da dê. Còn đặc biệt đặt may một lô áo thực nghiệm trắng toát, tay áo bó sát, dài quá gối.
Giấy trắng mực đen, cậu lập hẳn một loạt quy củ thật cao, dán ngay chỗ dễ thấy nhất trong viện nghiên cứu – cạnh tượng Thánh nhân. Yêu cầu mọi người khi vào viện nghiên cứu phải thay y phục tay rộng, mặc áo thực nghiệm ra ngoài, đeo găng tay, kính bảo hộ mắt. Phòng ốc phải thông gió mỗi ngày, kiểm tra an toàn cẩn thận. Khi lấy các vật phẩm ăn mòn thì phải đặc biệt cẩn trọng, thao tác đun nóng phải chú ý khoảng cách an toàn, đề phòng chất lỏng bắn ra gây bỏng, vân vân.
Vương Thật Phủ bĩu môi: "Mới tí tuổi đầu mà đã lải nhải hơn cả sư phụ ta."
Nhưng Bình An dọa hắn, hễ ai dám không tuân thủ quy củ, cậu sẽ tâu ngay lên Bệ hạ, xin đóng cửa viện nghiên cứu.
Cậu làm những việc này, về lâu dài có thể tạo phúc cho nhân loại thì đúng là thật, nhưng mà từ khi dược phẩm ra đời đến khi sản xuất hàng loạt, từ quyền quý đến bá tánh dùng được, ít nhất phải đi một con đường dài mấy chục, thậm chí cả trăm năm. Cậu tạm thời chưa có chí hướng cao xa đến thế, thậm chí còn chẳng sống được đến lúc đó.
Trước mắt cậu làm vậy, xét cho cùng là hy vọng chữa khỏi bệnh cho Hoàng đế thúc thúc. Trên đời vốn chẳng có người hoàn hảo, giống như Mân Vương đã nói, chẳng có vị hoàng đế nào hoàn toàn tốt đẹp cả. Nhưng không thể nghi ngờ, Hoàng đế thúc thúc đã hơn hẳn chín thành hoàng đế trên đời rồi. Về mặt riêng tư, quan hệ cá nhân của họ tốt đẹp như vậy, cậu cũng mong Hoàng đế thúc thúc sống lâu thêm chút nữa, cũng hy vọng hảo huynh đệ của cậu không phải chịu cảnh mất cha từ sớm, lại còn tàn tật cả đời như kiếp trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play