Các quan lại vẫn đinh ninh Mân Vương chỉ là một kẻ hoàng tử ham chơi, lêu lổng, dám làm bậy, không ra gì. Họ cho rằng Hoàng Thượng hễ động chút là lại quát mắng, trách phạt hắn, chẳng qua là vì ngài lo lắng hắn không biết cố gắng, không coi ai ra gì, sợ hắn sau này làm phản, phạm thượng.
Thực ra, Từ Mô đã sớm nhìn ra điều khác. Nếu chỉ đơn thuần bồi dưỡng một vị phiên vương tốt, chỉ cần tìm vài bậc túc nho uyên bác ngày ngày dạy dỗ hắn về tư tưởng trung quân ái quốc, lâu dần tự khắc sẽ hiểu an phận thủ thường.
Nhưng việc Hoàng Thượng ngày nào cũng đích thân giám sát công khóa của tiểu nhi tử, mấy vị cận thần đều tận mắt chứng kiến. Ngài thật sự là dốc hết tâm can mà dạy dỗ... Vậy nên chỉ có một cách giải thích duy nhất: Hoàng Thượng không muốn Mân Vương chỉ nghe theo lời dạy của đám quan văn, mà là muốn bồi dưỡng năng lực quyết đoán, dám nghĩ dám làm của hắn.
Đây là ý coi trọng sâu sắc!
Lộ Vương cười nói: "Chỉ là một mâm ngự thiện thôi, lẽ nào cô cũng muốn tranh giành với thân đệ đệ sao?"
"Điện hạ, đây không chỉ là chuyện một mâm đồ ăn..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT