Tự mình nhận lỗi, ở triều ta chẳng phải chuyện lạ. Trời sinh dị tượng, động đất thiên tai, Hoàng Thượng vì trấn an dư luận cũng hay tự trách. Nhưng dù sao, thừa nhận sai sót vẫn cần dũng khí.
Từ tay Tiên đế, Người tiếp nhận một cơ đồ trăm bề đổ nát. Kinh thành hay địa phương đều cần bình định. Người bỏ tệ nạn, chỉnh đốn lại việc triều chính, sửa đắp Hoàng Hà, thống trị các xứ thổ ty. Trong quá trình ấy, Người gặp vô số cản trở, cũng không ít lần thỏa hiệp, bất giác mà trở nên do dự, thiếu quyết đoán.
Người biết quân chính Tấn Châu có vấn đề, Xương Bình hầu Ngụy thị ngang ngược trái phép, nhưng lo trước sợ sau, Người chậm chạp chưa thể hạ quyết tâm chỉnh đốn triệt để. Cũng may Bình An và Mân Vương can gián, gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh.
Nếu để cục diện rối ren cho đời sau gánh vác, Người khác gì Tiên hoàng? Sai lầm mà che đậy, không sửa chữa, nếu đời sau cũng bắt chước, đất nước này sẽ ra sao?
Một khi tra xét, nguồn cơn Mạc Bắc xâm lấn lại là do Ngụy gia lén lút nuôi quân, xây kỹ viện.
Thật quá đáng, thật lố bịch! Hoàng Thượng dù có phần che giấu, nhưng nếu sớm phát hiện, đề phòng cẩn mật, có lẽ biên quân, bá tánh đã không phải chịu cảnh binh đao. Vương Văn Hoán cũng chẳng phải hy sinh vì nhiệm vụ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play