Tống Thanh Hàn chỉ vào vết thối rữa trên đùi hắn, nhíu mày hỏi: “Chuyện này là thế nào? Bệnh mề đay không thể gây ra vết thương nghiêm trọng như vậy.”
Trên mặt người kia hiện lên một tia đau khổ, hắn nắm chặt tay, chậm rãi nói: “Là ta tự mình cắt.”
Tuy Tống Thanh Hàn không hỏi vì sao, nhưng từ thần sắc của hắn đã đoán ra ý nghĩ của hắn, cậu nhướng mày hỏi: “Vì cảm thấy chỗ phát chẩn không vừa mắt ư?”
Thấy người kia cúi đầu không nói lời nào, Tống Thanh Hàn mở cửa nói với Lâm Đại Phú: “Phiền toái giúp ta mang vò rượu và băng gạc vào.”
Lâm Đại Phú ngẩn ra, rồi quay người trở lại xe ngựa, đích thân mang vò rượu và băng gạc vào phòng.
Thư nam kia trốn ở góc phòng, nhìn Tống Thanh Hàn tiễn Lâm Đại Phú đi rồi đóng cửa lại, cuối cùng mới nói: “Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự có cách chữa bệnh cho chúng ta?”
Tống Thanh Hàn cười, mở hộp gỗ ra, lấy dao phẫu thuật, vừa dùng rượu để khử trùng theo thường lệ vừa nói: “Không nói đến bệnh mề đay, những vết thương thối rữa kia của ngươi thật sự nếu không giải quyết sớm, đến lúc đó cái chân này sẽ bị phế đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT