Khi đã nhìn rõ vết phấn trên mặt Tống Thanh Hàn, Lâm Đại Phú dở khóc dở cười nói: “Ngươi thế mà quên cả cách trang điểm sao? Trước kia rõ ràng yêu làm đẹp như vậy.”
Tống Thanh Hàn thật sự không còn sức để cười. Sợ rằng nếu không rửa sạch lớp phấn trên mặt thì sẽ mãi mãi không rửa được, cậu vội vàng túm lấy vạt áo Lâm Đại Phú, vội vàng nói: “Mau đi lấy giúp ta một chậu nước đi, ta không dám ra ngoài, sợ người khác bị dọa chết mất...”
Lâm Đại Phú nhìn bàn tay cậu, hắn có chút không muốn rời đi.
Cảm giác dựa dẫm này của cậu, đã lâu lắm rồi hắn không cảm nhận được.
Nhưng khi nhận ra vẻ mặt sắp khóc của Tống Thanh Hàn, Lâm Đại Phú vẫn đành cứng lòng buông tay cậu ra, quay người đi lấy nước.
Khi nước ấm dội lên mặt, Tống Thanh Hàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu soi mình trong gương đồng, thấy vết son phấn không còn chút nào, hài lòng nói: “May mà những thứ này không chống nước, nếu không thì thảm rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT