Đồng Ninh nhìn cậu một cái, chủ động tránh người sang một bên, để Tống Thanh Hàn đi phía trước, không chút biểu cảm nói: “Một mình hoa, có gì mà thưởng?”
Tống Thanh Hàn lén lút đánh giá hắn một cái, đột nhiên nhận ra mình không đoán được tuổi của hắn. Nhưng hỏi thẳng ra thì có vẻ không hay, trong lúc nhất thời liền có chút rối rắm.
Đồng Ninh nhìn ra tâm tư của cậu, nói thẳng: “Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng, ta sẽ không oán ngươi, càng sẽ không trách phạt ngươi, bởi vì ngươi, không giống với họ.”
Nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng Tống Thanh Hàn nảy sinh một chút khác lạ.
Mọi người đều nói hoàng gia vô tình. Có phải Đồng Ninh vì mình đã cứu hắn, lần đầu tiên cảm nhận được "chân tình" không cầu báo đáp, cho nên mới dễ dàng tin tưởng mình như vậy không?
Nếu thật sự là như vậy, thì sự đề phòng của mình dường như là thừa thãi. Dù sao Đồng Ninh chỉ là một người đáng thương không biết cách thể hiện tình cảm mà thôi, giống như trẻ con vậy, đối xử tốt với bạn bè, thì sẽ đưa hết tất cả đồ chơi cho hắn, cũng sẽ không để ý đến ánh mắt của người ngoài.
Nghĩ vậy, Tống Thanh Hàn thả lỏng vai, thử không còn kháng cự Đồng Ninh nữa. Cậu cười cười, giải thích: “Ta thấy ngươi tuổi không lớn, nhưng giữa hai mày vẫn luôn bao phủ một nỗi u sầu. Không biết vì sao? Nếu không thể nói thì đừng nói, ta chỉ tò mò thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT