Những đóa hoa tuy lộng lẫy nhưng Tống Thanh Hàn lại có chút thất thần.
Lần này cậu đi ra ngoài không mang theo Tiểu Thạch Đầu, trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng, hơn nữa xung quanh đều là những người xa lạ, môi trường xa lạ, khiến cậu không khỏi cảm thấy cô đơn.
Võ Đại Hổ còn chưa ra làm quan, mà cậu đã có cảm giác này rồi. Nếu Võ Đại Hổ trở thành một nhân vật quyền lực trên quan trường, thì cậu chẳng phải sẽ càng thê thảm hơn sao?
Mỗi ngày đều phải trà trộn giữa những con người khác nhau, cho dù là cùng một người, cũng có thể mỗi ngày một vẻ. Rõ ràng không muốn cười, nhưng trên mặt vẫn phải giữ nụ cười ưu nhã và chuẩn mực, nếu không sẽ bị người ta suy diễn sai ý đồ. Nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ.
Đồng Ninh lướt mắt nhìn cậu, như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu. Hắn đột nhiên cúi xuống, hạ giọng nói: “Muốn rời đi không?”
Tống Thanh Hàn sững sờ, theo bản năng sờ sờ tai mình, thấy những người khác lại đang lén lút đánh giá mình, vội vàng ngồi thẳng dậy nói: “Không có, yến hội rất thú vị.”
Thấy bộ dạng nói một đằng làm một nẻo của cậu, Đồng Ninh đột nhiên cười. Trước khi chậu hoa tiếp theo được mang vào, hắn đột nhiên đứng dậy, kéo tay Tống Thanh Hàn nói: “Ta còn có một chút việc muốn thỉnh giáo Tống đại phu. Các vị cứ tiếp tục ngắm hoa, ta xin mượn hắn đi một lát.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT