Tống Thanh Hàn ngẩn người, gật đầu nói: “Ta nghe rõ. Ngài muốn ta trị cho người nào?”
Cậu nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Y thuật của ta không được tốt lắm, khả năng nhìn không ra hắn bị bệnh gì đâu.”
Trong mắt lão Tiển hiện lên một tia không vui, nhưng vẫn vẫy tay, bảo người khiêng một người đang hôn mê bất tỉnh ra, đặt trên giường bệnh.
Tống Thanh Hàn xắn ống tay áo lên, tiến đến lật mí mắt người kia, từ đỉnh đầu hắn, cậu ấn dọc xuống, khi ấn đến phần dạ dày thì dừng lại một chút, rồi mặt không đổi sắc mà tiếp tục ấn xuống. Sau khi ấn xong toàn thân người kia, nghĩ nghĩ, cậu nhường vị trí, đối với Nguyên Văn Hiên nói: “Đệ đến bắt mạch.”
Nguyên Văn Hiên không có nhiều kinh nghiệm thực tiễn về phẫu thuật, nhưng về bắt mạch thì không thiếu, dù sao trước đó ở Hồi Xuân Đường tại châu phủ, hắn đã có thể hoàn toàn thay thế đại phu ngồi khám, chủ động khám bệnh cho người ta.
Chưởng quầy khoanh hai tay, đứng một bên xem rất thú vị. Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt của lão Tiển quét qua, hắn vội vàng đứng nghiêm trang, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Thật ra cũng không trách hắn cảm thấy thú vị, thật sự là biểu hiện của Tống Thanh Hàn quá kỳ lạ. Vừa lên đã không bắt mạch, lại sờ soạng toàn thân người ta. Người bệnh này là thư nam, nên còn tạm chấp nhận được. Nếu đổi lại một người đàn ông, ít nhiều vẫn có chút không thích hợp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play