Thư cha của Lai Phúc đứng một bên, có chút bất mãn: “Nếu không phải hắn, bụng ngươi làm gì có cái miệng vết thương như vậy, hắn là muốn hại chết ngươi! Còn gọi hắn đến làm gì?”
Tống Thanh Hàn làm ngơ, cẩn thận xem xét mức độ nhiễm trùng của vết thương Châu nhi.
Ngược lại là Châu nhi, hoàn toàn không nghe lọt tai lời thư cha của Lai Phúc, lớn tiếng nói: “Nếu không phải đại phu hôm qua mở cái miệng này trên bụng ta, ta đã một xác hai mạng rồi! Không cho phép ngươi nói như vậy về đại phu! Bằng không ta sẽ ôm Bảo Nhi đi chết!”
Thư cha của Lai Phúc lầm bầm vài câu rồi vẫn ngậm miệng lại, phất tay áo rời đi.
Một lúc sau, Lai Phúc bưng rượu nồng độ cao và bông sạch mới mượn từ nhà khác tới. Thấy thư cha mình không ở trong phòng, hắn có chút kỳ lạ, nhưng biết tính tình của thư cha, nếu ở lại không chừng lại nói ra lời khó nghe, tốt nhất là đi rồi. Hắn không truy vấn, đưa đồ trong tay cho Tống Thanh Hàn, lo lắng nói: “Tống đại phu, đồ vật tới rồi.”
Tống Thanh Hàn bảo Lai Phúc rót rượu, khử trùng hai tay mình, sau đó làm ướt bông bằng rượu, cẩn thận lau chậm rãi xung quanh miệng vết thương của Châu nhi.
Lau xong bên ngoài, cậu lấy bông mới, làm ướt bằng rượu, nhanh chóng lau sạch mủ trên miệng vết thương Châu nhi.
Lai Phúc thấy miệng vết thương lập tức trở nên sạch sẽ, thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng hỏi: “Tống đại phu, như vậy là được rồi sao?”
Tống Thanh Hàn cười lạnh, nhướng mắt, tiếp tục ra lệnh: “Nấu sôi nước, cho muối bằng cỡ móng tay cái vào, cùng với băng gạc sạch mang lại đây cho ta!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT