Sau khi Địch Tố và Chúc lão đều đi rồi, Tống Thanh Hàn đóng cửa viện, đi theo Võ Đại Hổ vào phòng bếp, nhẹ giọng an ủi: “Đừng nóng giận, chuyện quá khứ đã qua rồi.”
Võ Đại Hổ trầm mặc thêm củi vào bếp, đợi một lúc lâu mới "Ừm" một tiếng.
Hắn cũng rất muốn giả vờ như không có gì xảy ra, giống như Địch Tố vậy, đối mặt với tất cả đều phong thái điềm nhiên, nhưng những vết sẹo còn lại trong lòng lại luôn nhắc nhở hắn, năm đó hắn và phụ thân đã bị Địch Tố vứt bỏ như rác rưởi.
Tống Thanh Hàn thở dài, an tĩnh ngồi bên cạnh Võ Đại Hổ, như thể làm vậy có thể cho hắn sức mạnh.
Bữa tối được dọn lên bàn, Tống Thanh Hàn và Nguyên Văn Hiên liếc nhau, ngầm hiểu mà lờ đi việc mấy món ăn trước mặt có vị mặn nhạt không đều.
Cuối cùng cũng ăn cơm xong, Tống Thanh Hàn đi theo Võ Đại Hổ chui vào chăn. Định nói chuyện, một bàn tay lớn đột nhiên vươn ra, ôm cậu vào lòng.
Tống Thanh Hàn yên lặng cảm nhận sức mạnh và hơi ấm trên người hắn, khẽ nói: “Nếu ngươi không muốn gặp hắn như vậy, lần sau ta sẽ không cho hắn vào.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT