Khi nhìn thấy dấu vết bệnh đậu mùa trên mặt và người Thanh Phong, đám tráng hán sợ hãi hồn bay phách lạc, la hét quỷ quái lùi ra sân, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Cứu mạng! Cứu mạng! Người bệnh đậu mùa chạy ra rồi!”
Toàn thân họ run rẩy, có người thậm chí sợ đến mức tè ra quần, nằm bệt xuống đất, nước mắt cũng không thể nặn ra.
Thấy họ tuy sợ hãi nhưng không ai chạy ra ngoài, Tống Thanh Hàn thầm nghĩ họ cũng có chút lương tâm, biết mình có khả năng lây bệnh đậu mùa nên không ra ngoài làm hại người khác.
Không ngờ nguyên nhân lớn nhất khiến những người này không chạy ra ngoài là một: chân mềm nhũn, hai: lo lắng vừa rồi tiếng la hét đó bị người khác nghe thấy, họ vừa ra ngoài sẽ bị đánh chết bằng gậy gộc.
Tống Thanh Hàn thưởng thức sự thảm hại của họ một lúc lâu, trước khi họ trở nên tuyệt vọng mà hóa điên, cậu bình tĩnh nói: “Nếu muốn sống sót, thì ngoan ngoãn nghe lời chúng ta. Chúng ta đã tìm được cách chữa khỏi bệnh đậu mùa.”
Nghe vậy, trong mắt đám tráng hán dấy lên hy vọng, vật vã bò đến chân Tống Thanh Hàn, liên tục nói: “Mau! Mau cứu chúng ta! Nếu không chúng ta sẽ giết ngươi! Không, sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!”
Thấy đến lúc này họ vẫn còn lộ ra ánh mắt hung ác, Tống Thanh Hàn nhướng mày, hờ hững nói: “Mắc bệnh đậu mùa vốn đã là chuyện sống không bằng chết, không cần các ngươi động thủ, ta cũng đã cảm nhận được. Còn các ngươi, uy hiếp ta như vậy, không sợ ta buông tay mặc kệ, cho các ngươi muốn sống không được à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT