Tiết thu đông trở mình, gió lạnh dần tràn về. Đêm ấy sau khi cùng Ngụy Chiêm ân ái, Ân Huệ chẳng may nhiễm phong hàn. Mới vừa vào tháng mười, nàng đã sụt sịt chảy mũi, lại ho khan liên tiếp.
Lang trung trong phủ kê thuốc, nhưng bệnh cảm vốn dây dưa, phải bảy tám ngày mới khỏi hẳn, chẳng thể uống vài thang là hết ngay.
Lo lắng lây bệnh cho hài tử, mỗi ngày Ân Huệ đều sai nha hoàn mở cửa thông gió. Khi Hành ca nhi chạy tới tìm, nàng liền mang khăn mỏng che mặt, cẩn thận bế tiểu hài vào lòng.
Ngụy Chiêm phần lớn ở tiền viện. Hắn bận việc trong triều, lại cần hầu mệnh phụ vương, chẳng mấy khi thong thả. Hắn vốn ưa sạch sẽ, nên lần này tránh đi cũng khiến Ân Huệ dễ chịu hơn, bằng không mỗi lần lau mũi cũng thấy e ngại trước mặt hắn.
Chiều hôm ấy, Ngụy Chiêm cùng Hành ca nhi dùng cơm ở tiền viện. Ăn xong, nhũ mẫu bế hài tử trở về hậu viện nghỉ ngơi, hắn lại bất ngờ theo vào.
Kim Trản vừa bưng khay thuốc từ chính sảnh ra, nhìn thấy tam gia liền vui mừng cất tiếng gọi:
— Phu nhân, tam gia đến rồi!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT