Biết trong phủ đang làm lễ tắm ba ngày cho Trang tỷ nhi mới sinh, Ngụy Dương, Ngụy Chiêm cùng mọi người liền trực tiếp đến Sướng Viễn Đường.

Đến lúc này, cả Yến Vương phủ mới thực sự đoàn viên.

Ân Huệ cùng Ngụy Sam, Ngụy Doanh đứng chung một chỗ, lặng lẽ ngước nhìn người trượng phu xa cách ba tháng, nay theo Yến Vương đi vào, hành lễ quỳ bái.

Ngày mới vừa trọng sinh, đêm đầu tiên trong ổ chăn, Ân Huệ và Ngụy Chiêm mơ hồ quấn quýt, tối lửa tắt đèn, chẳng rõ diện mạo. Khi ấy nàng thậm chí còn chưa kịp nhận ra, phu quân đã thành một thiếu niên hai mươi tuổi. Chẳng bao lâu sau, Ngụy Chiêm liền rời phủ lên kinh, nàng cũng không có cơ hội tỉ mỉ nhìn lại dung nhan trẻ tuổi của chàng.

Mà thực ra, cũng chẳng có gì để ngắm. Ngụy Chiêm bất luận lúc nào cũng tựa khối băng ngàn năm, nét mặt lạnh lẽo, trông như bức họa thiếu thần thái. Theo năm tháng, thêm vài nếp nhăn, vài sợi râu, cũng chỉ càng thêm lạnh nhạt.

Đột nhiên, Ngụy Doanh khẽ đụng khuỷu tay nàng, còn ném tới một ánh mắt chế giễu. Nếu là kiếp trước, Ân Huệ hẳn mặt đã đỏ bừng. Nhưng nay nàng chỉ tiếc thở dài – Ngụy Chiêm đã trở về, chiếc giường rộng rãi thoải mái kia, từ nay lại phải san sẻ một nửa.

Về đến kinh, Yến Vương vốn có rất nhiều điều muốn hỏi hai người con, song lúc này chưa phải thời điểm.

“Các ngươi chắc vẫn chưa dùng cơm? Trưa nay ở đây ăn tạm, buổi tối trong phủ mở tiệc đón gió tẩy trần.”

“Vâng, tạ phụ vương.”

Ngụy Dương, Ngụy Chiêm liền lưu lại cùng phụ vương dùng bữa. Từ Thanh Uyển dắt hai hài tử sang bên nữ quyến.

“Nhị đệ muội thân thể thế nào rồi?” – Từ Thanh Uyển ân cần hỏi Ân Huệ, rồi thoáng liếc sang nơi ở của Kỷ Tiêm Tiêm. – “Ta vừa mới trở về, chưa kịp qua thăm nàng.”

Ân Huệ mỉm cười:
“Nhị tẩu khôi phục không tệ, Trang tỷ nhi cũng trắng trẻo xinh xắn.”

Từ Thanh Uyển khẽ gật đầu, nâng chén trà thấm giọng. Trang dung của nàng tinh xảo, chỉ là khóe mắt không giấu nổi nét mệt mỏi.

Ân Huệ thầm hiểu trong lòng. Lần này vào kinh, Ngụy Dương mang về một ca cơ nhan sắc kiều diễm, lại thêm tâm cơ. Trước kia, Ngụy Dương cũng từng có thiếp thất, nhưng đều là nha hoàn do Từ Thanh Uyển tự mình chọn lựa, dễ dàng khống chế, chẳng gây sóng gió. Chỉ riêng ca cơ lần này, mỹ mạo mà mưu tính, khiến Từ Thanh Uyển càng thêm nhọc lòng.

Nàng vừa uống trà, dư quang lại dừng nơi váy áo Ân Huệ. Màu sắc tươi tắn, phấn diễm như hoa.

Người nhan sắc nhạt nhòa dẫu mặc gì cũng khó rạng rỡ. Còn Ân Huệ trời sinh mỹ lệ, mặc diễm một chút lại càng rực rỡ động lòng.

Nếu nàng cũng có dung nhan như Ân Huệ, liệu Ngụy Dương có giống Ngụy Chiêm – dù trước mặt mười ca cơ cũng chẳng động tâm?

Ý niệm thoáng lóe, Từ Thanh Uyển lại nhớ tới Kỷ Tiêm Tiêm. Mỹ mạo như vậy, rốt cuộc nhị gia vẫn nạp thiếp.

Chung quy, căn cơ vẫn ở nam nhân. Ân Huệ chỉ là mệnh tốt, gả cho người không ham nữ sắc như tam gia.


Yến hội cuối cùng cũng tàn.

Ân Huệ theo bản năng liếc về phía Ngụy Chiêm, song chỉ thấy bóng lưng chàng cùng Ngụy Dương theo phụ vương rời đi.

Nàng liền ôm Hành ca nhi trở về Trừng Tâm Đường.

“Đem chăn của tam gia trải sẵn đi.” – nàng ngồi bên cửa sổ, nhẹ nhàng phân phó Ngân Trản.

Ngụy Chiêm đã trở về, bất kể chàng ngủ ở tiền viện hay sang nơi nàng, ở đây nàng vẫn phải chuẩn bị chăn gối chu toàn.

Ân Huệ chưa từng nghĩ sẽ tranh đoạt tấm lòng Ngụy Chiêm. Người, chung quy không nên cố ý chuốc lấy hiềm oán. Nàng chỉ biết, chính mình còn có bạc, còn có Hành ca nhi, còn có thân phận vương phi – tất cả đều do Ngụy Chiêm ban. Đã làm hoàng gia tức phụ, nàng nhất định phải sống vẻ vang. Không thể để chàng nắm cớ mà bỏ rơi, đem con trao vào tay mẹ kế khác.

Trong lúc nàng còn mải suy nghĩ, Kim Trản và Ngân Trản lại như ăn tết, rộn ràng bận rộn, chẳng bao lâu liền trải xong hai giường chăn nệm, trong phòng tràn ngập không khí ấm áp chờ đợi.

“Phu nhân có muốn sơ lại mái tóc chăng?” – Kim Trản mỉm cười, ý nhị mà hỏi.

Ân Huệ khẽ bật cười:
“Không cần. Các ngươi lui xuống đi, nhớ lưu tâm phía trước. Nếu tam gia trở về, lập tức báo cho ta biết.”

Hai nha hoàn hớn hở vâng lời, lễ phép lui xuống.

Trong tĩnh thất chỉ còn lại mình nàng. Ân Huệ ngả lưng xuống giường, miên man nhớ lại chuyện kiếp trước. Mọi thứ đều mơ hồ, chỉ khắc ghi bóng dáng mình khi ấy cứ ngẩn ngơ ở tiền viện chờ Ngụy Chiêm. Hắn vốn ưa sạch sẽ, mỗi lần hồi phủ, việc đầu tiên luôn là tắm gội.

Khi ấy, nàng còn nhỏ dại, mới mười sáu tuổi, lòng đầy rụt rè mà cũng muốn làm hiền thê chu toàn, nên đã chủ động theo vào hầu tắm. Ngụy Chiêm thần sắc nhàn nhạt, chẳng biểu lộ vui giận, song cũng không cự tuyệt. Nàng đỏ mặt cởi áo cho hắn, chưa kịp hoàn hồn đã bị hắn mạnh mẽ ép xuống bàn.

Ân Huệ khẽ thở dài.

Năm ấy nàng vẫn là thiếu phụ trẻ, da mặt mỏng, ngây ngô trước chuyện phòng the. Bởi vậy ký ức khắc sâu, nàng ngỡ rằng Ngụy Chiêm chỉ ngoài lạnh trong nóng, bởi quá nhớ thương nàng nên mới vội vã, mới nhiệt tình như lửa.

Nhưng nay nghĩ lại, nàng mới hiểu rõ: hắn chỉ cần thân thể nàng, đó vốn là bản năng của nam nhân, chẳng hề dính dáng đến tình cảm. Trong mắt Ngụy Chiêm, nàng chỉ là một người vợ để sưởi giường, ngoài việc sinh con dưỡng cái, những điều khác hắn chưa từng để trong lòng.

Ký ức cũ chợt ùa về, càng nghĩ càng thấy nghẹn tức.

Hôm nay, yến hội tại Sướng Viễn Đường, nàng theo hầu nửa ngày, lại còn phải ứng tiếp đủ loại xã giao, sớm đã mệt mỏi. Dù biết Ngụy Chiêm còn ở Cần Chính Điện, đến tận chạng vạng mới trở về, Ân Huệ cũng chẳng còn sức lực, chỉ tháo trâm, buông tóc, cởi áo ngoài, rồi chui vào chăn nghỉ tạm.

Mà kỳ thực, Ngụy Chiêm hôm ấy cũng chẳng ở lại Cần Chính Điện bao lâu…

Hai nhi tử, có việc thì Yến Vương đều có thể hỏi trưởng tử, còn lão tam vốn ít lời, giữ lại cũng chẳng để làm gì, chi bằng sớm cho về nghỉ ngơi. Trưởng tử vào kinh, mang theo thê tử nhi hài, đâu có điều chi chậm trễ. Nhưng lão tam thì lại khác.

Ngụy Chiêm cáo lui Cần Chính Điện, còn đặc biệt ghé qua Tĩnh Hảo Đường thỉnh an mẫu thân.

Ôn phu nhân vốn có nhiều điều muốn dặn, song nhớ con dâu vì nhi tử vắng mặt mà chịu không ít ủy khuất, bèn dịu giọng bảo:
“Nương bên này đều tốt, con mau về xem A Huệ cùng Hành ca nhi đi.”

Ngụy Chiêm liền nhớ đến bóng dáng Ân thị khi thoáng thấy ở Sướng Viễn Đường. Nàng mặc áo bông đào hồng, bên tai đeo đôi trang sức mã não đỏ, lúm đồng tiền nở hoa, đang trò chuyện cùng trưởng tẩu. Ba tháng không gặp, nàng dường như thay đổi, càng thêm diễm lệ. Hay là, biết hắn sắp về nên cố ý trang điểm?

Ý nghĩ ấy thoáng hiện, hắn liền gạt đi, không muốn nghĩ nhiều.

“Ta vắng nhà, Hành ca nhi có ổn chăng?” – Ngụy Chiêm ngồi thẳng, sắc mặt bình lặng hỏi.

Ôn phu nhân mỉm cười:
“Rất tốt. Bé cứng cáp lắm rồi, đã biết ngồi. Con mau về nhìn một cái đi.”

Ngụy Chiêm gật đầu, liền đứng dậy cáo từ.

Trong phủ, các viện đều đã an tĩnh nghỉ ngơi. Hắn sải bước quay về Trừng Tâm Đường.

Đón hắn là An Thuận Nhi, trong viện lại không thấy bóng phu nhân.

“Phu nhân đâu?” – Ngụy Chiêm hỏi nhạt.

“Có lẽ phu nhân mệt, đã lui về nghỉ, chỉ dặn Kim Trản chờ ngài trở về.”

“Ân. Nói Kim Trản không cần quấy rầy, chuẩn bị nước nóng là được.”

Rất nhanh, thủy phòng đã nấu xong một thùng nước ấm.

Nửa khắc sau, Ngụy Chiêm thay áo thường phục, chậm rãi bước vào hậu viện. Kim Trản, Ngân Trản đang canh ngoài cửa, không dám làm kinh động.

Hắn ghé qua nhĩ phòng trước.

Hành ca nhi đang ngủ say, khuôn mặt trắng trẻo, so với ngày hắn đi còn xinh xắn hơn. Nhũ mẫu đứng hầu một bên, cung kính đợi lệnh.

Ngụy Chiêm đưa tay khẽ chọc má bé con. Tiểu gia hỏa nhíu mày, hắn liền rút tay, không nỡ quấy giấc.

Nhũ mẫu nhỏ giọng hỏi:
“Có cần nô tỳ đánh thức Ngũ Lang chăng?”

“Không cần.” – hắn đáp gọn.

Ngắm thêm vài lần, hắn quay người, thẳng bước về phòng Ân Huệ.

Kim Trản, Ngân Trản thức thời, đứng yên ngoài cửa, không dám thở mạnh.

Ân Huệ ngủ cũng chẳng sâu. Ván giường bỗng trầm xuống, nàng giật mình mở mắt. Nghiêng đầu sang, chỉ thấy Ngụy Chiêm đã thay thường phục, ngồi ngay bên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm.

Ân Huệ chớp mắt, bất giác liếc qua cửa sổ sáng rỡ, tựa hồ chưa đến hoàng hôn.

“Ngài… đã trở về rồi?” – giọng nàng khẽ run, vừa ngạc nhiên vì hắn về sớm, vừa vội chống tay ngồi dậy.

Làn tóc đen mượt rơi xuống vai, vài sợi lòa xòa càng làm dung nhan thêm vẻ lười biếng, lại phảng phất nét quyến rũ mê người.

Ngụy Chiêm nhìn theo sợi tóc rơi, rồi dừng lại nơi gương mặt nàng, vì giấc ngủ mà ửng hồng, còn in vết gối mờ nhạt. Trong màn, thoang thoảng mùi hương hoa quen thuộc của nàng.

“Vì sao không chờ ta?” – Hắn trầm giọng hỏi, bình thản đến mức ai không quen sẽ ngỡ rằng hắn giận dữ.

Nhưng Ân Huệ hiểu rõ, hắn chỉ đơn giản đang hỏi.

Nàng rũ mắt, nhỏ giọng đáp:
“Thiếp tưởng phụ vương còn giữ ngài lại, nên không dám chờ lâu.”

Nói xong, thấy cổ áo trung y của hắn hơi xộc xệch, nàng theo bản năng đưa tay chỉnh lại.

Chưa kịp cài xong, một bàn tay to đã thình lình chụp lấy.

Ân Huệ hít sâu một hơi, ký ức kiếp trước như chợt ùa về – cảnh tượng từng khiến nàng ngỡ ngàng nay lại tái diễn.

Ngay sau đó, cả người nàng bị Ngụy Chiêm mạnh mẽ ấn ngược xuống giường…

Ân Huệ cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng hơi thở của Ngụy Chiêm lại dồn dập, nóng hổi. Thân thể vốn đã quen với sự gần gũi này, nên nàng chẳng thể hoàn toàn khống chế.

Nếu đã không thể tránh, nàng bèn mặc kệ.
Có gì quan trọng đâu, chàng có thể xem nàng như gối ấm giường, thì nàng cũng có thể xem chàng như thế. Dẫu sao, chuyện này vốn chẳng phải chỉ riêng một bên hưởng thụ.


Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Ngụy Chiêm mới chịu dừng lại, ôm chặt lấy nàng.
Ân Huệ thở hổn hển, tóc mai ướt rượt, cả người như vừa bước ra khỏi làn nước.

Hơi thở dài của nam nhân phả bên tai, vừa lạnh vừa khiến người run lên khoan khoái.
Khi chàng dần bình ổn, nàng cũng theo đó mà lặng xuống, khẽ gạt bàn tay đang đặt ở eo, nhẹ giọng:

“Buổi tối còn có yến tiệc, phu quân, chúng ta nên đi thôi.”

Nếu chậm trễ, tất cả đều sẽ bị chê cười.

Ngụy Chiêm dĩ nhiên hiểu rõ, liền rung chuông gọi nha hoàn dâng nước.
Kim Trản, Ngân Trản bưng hai chậu nước ấm tiến vào.

Chàng đi trước rửa sạch.

Ân Huệ nằm yên, qua màn che và bình phong mà thấy bóng dáng cao lớn kia. Chàng vóc người rắn rỏi, từng động tác chà lau đều mạnh mẽ, tựa một bức họa mơ hồ mà khiến người xao lòng.

Trong năm vị công tử của Yến vương, Ngụy Chiêm võ nghệ giỏi nhất, thân hình cũng tuấn tú hơn cả.

Nàng bất giác nghĩ ngợi.

Một cuộc hôn nhân định sẵn, vậy mà nàng lại gả cho một người phu quân như thế, há chẳng phải vận may? Chỉ cần đừng ngu ngốc đòi hỏi thứ tình cảm trọn vẹn, thì có địa vị, có tiền bạc, lại có một phu quân khôi ngô luôn kề bên, cuộc sống này đã là không tệ.
Dù sau này Ôn Như Nguyệt có bước vào làm thiếp, cũng chẳng thể thay thế vị trí chính thê. Nhìn Từ Thanh Uyển hay Kỷ Tiêm Tiêm kia mà xem, tuổi trẻ thì còn biết chua xót, chứ lâu ngày rồi, tâm dạ cũng thành rắn rỏi, coi thiếp thất chẳng khác gì hoa cỏ ven đường.

Ngụy Chiêm rửa sạch, mặc lại y phục, ngoảnh lại liền thấy Ân Huệ ngẩn ngơ dõi theo mình, mắt chẳng chớp lấy một lần.

Rõ ràng vừa nãy còn khép mi trốn tránh, lúc này lại nhìn đến si mê.

“Ta qua xem Hành ca nhi, nàng mau thu xếp.” – dặn xong, chàng quay người đi.

Ân Huệ giật mình, vội chống tay ngồi dậy, xoa nhẹ bên hông còn mỏi, rồi đứng lên sửa soạn.


Khi bước ra chính sảnh, nàng thấy Ngụy Chiêm đã ngồi trên ghế, đôi bàn tay khỏe khoắn nâng bổng Hành ca nhi. Tiểu tử hai chân đạp lên đùi cha, cười khanh khách, miệng ê a liên hồi.

Khóe môi Ngụy Chiêm thấp thoáng một nụ cười nhạt. Thế nhưng khi Ân Huệ xuất hiện, nụ cười ấy lập tức biến mất, như thể đó là thứ quý giá, chẳng dễ gì để lộ.

Hành ca nhi thấy mẫu thân, liền quay đầu khúc khích, lại tiếp tục chơi đùa cùng cha.
Đứa nhỏ này tráng kiện, Ân Huệ cùng nhũ mẫu đều chẳng kham nổi trò đùa dài lâu. Nay có cha ở bên, tất nhiên chơi đến mê say, còn phun ra mấy ngụm nước miếng.

Ngụy Chiêm phản ứng cực nhanh, lần nào con phun cũng tránh được, tuyệt chẳng chịu dính lấy giọt nào. Quả nhiên chàng ưa sạch sẽ, đến cả nước miếng con ruột cũng thấy ngại.

“Hảo, chúng ta nên đi thôi.” – Ân Huệ nhấp một ngụm trà, dịu dàng nhắc.
Giọng nàng mềm mại, lại vương chút khàn khàn, nghe vào tai càng thêm mê hoặc. Kim Trản, Ngân Trản cúi đầu chẳng dám nhìn. Ngụy Chiêm cũng khẽ ngoảnh sang, bắt gặp đôi mắt đào hoa ngấn nước, hai gò má hây hây đỏ.

Nàng hốt hoảng, liền lườm chàng một cái, lại càng thêm diễm lệ.

Ngụy Chiêm chỉ nói gọn: “Đi thôi.”

Ngoài trời, gió bắc buổi chiều đã lạnh, như muốn cuốn bay nét xuân tình trên má nàng.

Ân Huệ khoác thêm áo choàng, lặng lẽ đi bên cạnh chàng. Thấy gió thổi tốc mũ con trai, nàng vừa định kéo xuống thì Ngụy Chiêm đã nhanh tay chỉnh lại.


Đến Cần Chính điện, một nhà ba người lại đến sớm nhất.

Nhị gia Ngụy Điệt dắt Nhị Lang vào, thấy bọn họ thì cười trêu:
“Tam đệ đường xa mới về, sao chẳng nghỉ ngơi một lát? Ta còn tưởng hôm nay ta sẽ đến trước chứ.”

Ngụy Chiêm đứng dậy đáp lại, Ân Huệ chỉ ngồi yên, chẳng buồn liếc sang.

Ngụy Điệt vô tình nhìn nàng, liền thầm run sợ, tự nhắc nhở: kia là đệ muội, dù mỹ mạo thế nào, cũng tuyệt đối không được vọng tưởng.

Chẳng mấy chốc, các phòng đều đã tới đông đủ, chỉ có Kỷ Tiêm Tiêm vì ở cữ mà vắng mặt.

Yến tiệc bắt đầu, cả nhà sum vầy, lời nói tiếng cười rộn rã.

Yến vương vui mừng nhắc đến công lao của Ngụy Chiêm tại kinh thành:
“Hoàng thượng cho các hoàng tôn tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, lão tam đoạt hạng nhất. Lão tứ, lão ngũ, các ngươi cũng nên học hỏi tam ca.”

“Tam ca anh dũng!” – Ngụy Huyền cùng Ngụy Cảnh đồng thanh tán thưởng, nâng chén kính rượu.

Ngụy Chiêm khiêm tốn: “Chỉ là may mắn thôi.”

Ôn phu nhân dõi theo nhi tử, ánh mắt đầy kiêu hãnh.
Lý trắc phi nhìn chàng, rồi lại ngó sang Từ vương phi và Quách trắc phi – hai người vốn hay đứng về phía Ân Huệ. Chẳng lẽ bọn họ muốn mượn sức Ngụy Chiêm để con cháu mình được lợi?

Ngụy Chiêm có tài, Ân Huệ lại có của cải…

Lý trắc phi bất giác hối hận, rõ ràng là mối hôn sự hiển quý, vì sao nàng lại sớm đắc tội vợ chồng lão tam?


Tác giả có lời muốn nói:
Tam gia: “Nàng nhìn ta đến nóng ruột cả rồi.”
Huệ Huệ: “Phi, ai thèm chứ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play