Hoàng đế mặt mày rạng rỡ. Bất kể con trai mình có hư đến đâu, khi được người khác khen, ông vẫn cảm thấy lời khen đó là thật lòng. Mặc dù Lữ Trù này từ trước đến nay nổi tiếng nịnh hót... nhưng dù sao đó cũng là lời nói thật lòng!
Chu Kỳ cũng nói: “Điện hạ có câu nói rất đúng. Chế độ thổ ty gần trăm năm, thổ dân chỉ sống theo thổ quan nên chỉ biết thổ quan, không biết triều đình. Chỉ cần chia họ ra để cai trị, ý muốn của thổ quan chưa chắc đã đại diện cho ý muốn của thổ dân.”
Hoàng đế liền ra lệnh cho Bộ Binh nghĩ ra kế hoạch tác chiến, Nội Các cũng phải nhanh chóng soạn thảo tấu chương để thí điểm phương pháp "Cải thổ quy lưu" ở Kỳ Châu.
Quần thần rời khỏi đại điện. Hoàng đế nhìn Mân Vương với ánh mắt khác hẳn. Đứa trẻ này ngày thường không ra thể thống gì, nhưng hôm nay lời nói lại rất có lý. Xem ra quyết định cho cậu ta vào Bác Kiêm Đường học là đúng đắn.
Ông mỉm cười nhìn Hồ học sĩ: “Hồ khanh gia, ngươi có công lớn.”
“Đó là do Điện hạ thông minh hơn người, Bệ hạ dạy con có cách, hạ thần không dám nhận công,” Hồ Oanh muốn nói mà lại thôi. "Ông ta đến để tố cáo mà?"
Hoàng đế thấy thần sắc ông ta kỳ lạ, mới nhớ ra mục đích của ông. Ông hỏi Mân Vương: “Tại sao lại đi đào rau dại?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play