Thẩm Đường định rút tay về, nhưng không rút được. Lý Tuân giữ chặt cổ tay cậu, ánh nến làm đôi mắt đen của hắn thêm thâm trầm: “Sao lại trốn tránh ta?”
"Ai trốn tránh ngươi?" Thẩm Đường rụt sâu vào trong chăn, che khuất nửa khuôn mặt. “Ta chỉ là... tự tìm cho mình một lối thoát khác thôi. Ta không khỏe, lẽ nào vẫn phải ra mặt hầu hạ? Hôm đó ta cũng nhảy cầu đấy, không dưỡng được mấy ngày, lại bôn ba khắp nơi, nào là khám xét nhà, lại là thức đêm, mạng ta không phải là mạng à?”
Chẳng thấy ai thương xót ta.
Thẩm Đường nói một hơi xong, lại thấy ngữ khí của mình có chút gay gắt. Nói là không trốn tránh, nhưng lời lẽ lại như một người vợ oán giận, thấy thật vô vị. Cậu mạnh mẽ giật tay mình lại, quay lưng về phía Lý Tuân: “Ta mệt thật rồi, muốn ngủ.”
Cậu quả thật rất mệt, là cái kiểu mệt rã rời vì cạn kiệt linh lực, nhắm mắt lại không thèm để ý đến Lý Tuân nữa.
Lý Tuân im lặng rất lâu: "Ta..." Hắn thân là Thái tử, lại được phụ hoàng sủng ái, chưa từng phải xin lỗi bất cứ ai, nhưng lúc này lại cảm thấy mình không thể không nói gì đó.
Mấy ngày nay tiểu ca nhi này không ở bên cạnh, hắn cảm thấy chỗ nào cũng không được tự nhiên. Nhưng thật sự bảo hắn cúi đầu, lại thấy có chút khó chịu: “Hôm đó ta... có chút không đúng mực, có phải đã bóp đau ngươi không? Nhưng ta thấy vết đỏ trên tay ngươi đã hết rồi, chắc là không sao nhỉ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT