⛅️Editor:Mây

____________
Giọng nói của Phó Lâm Dẫn không cao không thấp, vừa đủ để lọt vào tai Phó Cẩn Trừng – người đang ngồi cùng bàn.

Phó Cẩn Trừng là thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu, cũng là đại ca của Phó Tang Chi.

Khác với sự khinh cuồng ngạo mạn của Phó Lâm Dẫn, tính tình Phó Cẩn Trừng trầm ổn, khí thế uy nghiêm, có thể khiến người khác phải kiêng dè mà không cần nổi giận.

“Hình phạt đâu chẳng được, hà tất cứ chọn đúng ngày khách khứa tụ hội, quan viên lui tới đông đúc để trừng phạt?”

“Người đông mắt tạp, lỡ bị bắt gặp, những quan ngôn không biết nội tình ắt sẽ dâng sớ đàn hặc hầu phủ hành hạ đích nữ. Khi đó,hầu phủ chẳng phải có miệng khó cãi, thậm chí liên lụy đến danh dự của Minh Châu bị người chỉ trỏ?”

“Lâm Dẫn, đệ càng ngày càng chẳng phân nặng nhẹ.”

Giữa mày Phó Cẩn Trừng khẽ động, đáy mắt thoáng qua một tia bất mãn, quát khẽ.

“Đại ca, ta…”

Mọi lời biện giải của Phó Lâm Dẫn, khi chạm phải ánh mắt phủ sương lạnh lẽo kia, lập tức nghẹn lại.

Hắn ấm ức mím môi, chút lo lắng nông cạn đối với Phó Tang Chi phút chốc tan biến, thay vào đó là từng đợt oán hận không ngừng dâng lên.

Tất cả đều do Phó Tang Chi không biết xấu hổ trước tiên!

Phó Minh Châu thấy vậy, vành mắt khẽ đỏ, tựa giọt sương còn vương trên cành, yếu ớt mà khiến người thương xót. Nàng giải thích đầy áy náy:“Không thể trách tam ca, là tại muội.”

“Từ ngày Chi Chi nhận tổ quy tông, muội đã nên đem hôn ước trả lại cho nàng, chứ không phải để nàng nhân tiệc thọ của tổ mẫu mà phải vụng trộm gặp gỡ ca ca Cảnh Dực.”

“Nếu chẳng phải vì muội, tam ca cũng không đến nỗi trong phút chốc thất thố.”

Từng lời áy náy và tự trách, khiến ai nghe cũng khó mà cứng lòng.

Sắc mặt Phó Cẩn Trừng tựa băng tuyết dần tan, giọng cũng dịu lại:“Minh Châu, cái gì là của muội, thì sẽ mãi là của muội, không ai cướp đi được.”

“Phủ Thượng thư là dòng dõi thư hương, chuông trống rộn ràng, Cảnh Dực lại là thiếu niên đắc chí, sĩ tử kiệt xuất. Một Phó Tang Chi lớn lên nơi thôn dã sao dám vọng tưởng.”

“Cho dù muội có lòng nhường nhịn, nàng ta cũng chẳng thể trèo cao nổi.”

“Chuyện hôm nay, đại ca sẽ xử lý thỏa đáng, muội không cần lo.”

Nói xong, hắn bước nhanh tới bên cạnh Vĩnh Ninh hầu, ghé tai thấp giọng.

Chưa kịp đợi Vĩnh Ninh hầu phản ứng, đã nghe một thị vệ mặc huyền sắc trường bào xông vào yến tiệc, nói năng rõ ràng, tốc độ nhanh như gió:“Gia nhà ta – quốc công gia, rượu hứng nên rời bàn, lúc ra hoa viên tỉnh rượu, bất ngờ thấy phía từ đường quý phủ lửa cháy ngút trời, khói đặc cuồn cuộn. Người liền không chút do dự xông vào cứu hỏa…”

Chưa dứt lời, Vĩnh Ninh hầu đã bật dậy.

“Vinh quốc công?”

Khắp thượng kinh, chỉ có kẻ ngông nghênh phóng túng, phá gia chi tử ấy – Vinh Vọng, mới chịu vung tiền như rác để trang bị cho thị vệ của mình như vậy!

Ngọc quan hoa phục, bảo kiếm khảm châu…

Chói đến lóa mắt chó!

Hỏng rồi!

Mồ hôi lạnh trên trán Vĩnh Ninh hầu túa ra như mưa, tâm trí rối loạn, sải bước như gió, cuống cuồng chạy về phía từ đường cháy lớn.

So với việc từ đường có được bảo toàn hay không, ông càng lo lắng an nguy của Vinh Vọng.

Đó chính là Vinh Vọng!

Thái cô mẫu của hắn từng là nguyên phối hoàng hậu của tiên hoàng Vĩnh Vinh đế. Khi xưa nhị thánh đồng triều, dần dần độc nắm quyền cục hơn mười năm.

Sau khi Vinh hoàng hậu băng hà, Vĩnh Vinh đế vốn nhiều năm không màng tri chính bỗng một mực bất chấp pháp lý, ngông cuồng phạm thượng, cử hành đại lễ, lấy danh nghĩa hoàng đế mà phong tặng Vinh hoàng hậu, tế cáo trời đất, tổ tông, xã tắc.

Trong sử bút công chính, còn ghi lại việc “một nước hai quân”, chưa từng có kẻ trước, chẳng thấy người sau.

Sau đó, Vĩnh Vinh đế nhường ngôi cho độc tử, rồi bi thương đến chẳng ăn chẳng uống, nhớ nhung thành bệnh, chưa đầy một tháng cũng băng hà.

Còn Vinh quốc công – Vinh Vọng, chính là mầm sống khỏe mạnh duy nhất mà Vinh gia mong ngóng suốt ba đời mới có được.

Hiện nay, chấp chưởng phủ Vinh quốc công là lão phu nhân, cả đời không gả, vốn là nữ quan nhất đẳng của Vinh hoàng hậu, cũng từng làm Phụng các xá nhân dưới thời bà nắm quyền.

Đương kim thánh thượng còn phải xưng bà một tiếng “di mẫu”.

Nếu Vinh Vọng có chút sơ suất tại tiệc thọ này, Hoàng thượng tất sẽ khiến phủ Vĩnh Ninh hầu không gánh nổi hậu quả.

Không hề khoa trương mà nói, Vinh Vọng chính là tổ tông sống của chốn quyền quý kinh thành!

Thấy Vĩnh Ninh hầu thất thố, toàn bộ quan khách đều vươn cổ nhìn theo, đồng loạt đứng dậy, ùn ùn kéo nhau đuổi tới.

Vốn còn đang nghĩ cách kiếm cớ ở lại xem náo nhiệt, nay khỏi cần, lý do danh chính ngôn thuận đã sẵn đưa đến!

Sắc mặt Phó Cẩn Trừng đen kịt, hung hăng liếc Phó Lâm Dẫn một cái, để lại câu:“Thành chẳng đủ, bại lại thừa.”

Nói rồi hất tay áo, vội vã đuổi theo đoàn người.

Trong lòng không ngừng cầu nguyện, mong sao Phó Tang Chi biết điều, đừng khiến phủ hầu mất hết thể diện.

Bên ngoài từ đường.

Đại hỏa đã được dập tắt.

Trong không khí, mùi khét lẹt hòa lẫn hơi nước, tro bụi lất phất bay.

Trong quang minh ám tối, dưới gốc mai đỏ phủ tuyết—

Vinh Vọng nghiêng người tựa lên chiếc giường hương phi không biết từ đâu mang tới. Bên cạnh giường, lò than bạc sắc bốc khói nóng hổi, trước mặt còn đặt chiếc án ăn tử đàn đắt giá. Đôi mắt phượng câu người ẩn ba phần men say.

Nghe tiếng bước chân dồn dập, Vinh Vọng chỉ nhấc mắt lười biếng liếc qua, tựa hồ chẳng ai đáng để hắn đặt vào mắt.

Thấy Vinh Vọng vô sự, Vĩnh Ninh hầu thở phào, nhưng trong lòng lại oán thầm vài câu.

Cái gì mà cứu hỏa!

Rõ ràng là tới gây loạn!

Ngay cả người chuyên thưởng cảnh còn chưa chắc thoải mái được như Vinh Vọng.

Lòng than phiền không dứt, song ngoài mặt không lộ nửa phần, cúi đầu hành lễ:“Quốc công gia nhiệt tâm chính nghĩa, cứu nguy không quản thân, Phó mỗ…”

Vinh Vọng chau mày, vung tay quăng chén rượu xuống đất, giọng điệu khinh bạc, chẳng thèm che giấu sự thiếu kiên nhẫn:“Hầu gia vốn là chi nhánh được kế thừa, trong bài vị thờ trong từ đường chẳng có huyết mạch phủ hầu. Ngươi không vội, cũng chẳng có gì lạ.”

Sắc mặt Vĩnh Ninh hầu tái nhợt, thần sắc bối rối, môi mấp máy định giải thích:“Ta vừa nghe tin liền…”

Vinh Vọng ngẩng mắt, đôi con ngươi ngông cuồng bất kham kia vừa trong trẻo vừa sắc bén, như thể xuyên thấu mọi hư vọng giả dối.

“Bớt nói lời thừa đi.”

Vô Nhai, người hầu thân cận, hiểu ý mà tiếp lời:“Xin hầu gia trả tiền thuốc.”

Đối diện vẻ mặt đầy nghi hoặc của Vĩnh Ninh hầu, Vô Nhai lại nói:“Vừa rồi khi từ đường phát hỏa, có một cô nương gầy gò quỳ ngã trong viện, hôn mê bất tỉnh. Sau khi bắt mạch, phát hiện mạch tượng trì trệ, khí huyết, tạng phủ đều suy, tựa như thân mang trọng chứng, e chẳng sống lâu.”

“Gia nhà ta lòng Bồ Tát, thương kẻ khốn cùng yếu đuối, há có thể thấy chết không cứu.”

“Lại nghĩ, kẻ có thể bị trừng phạt ngoài từ đường tất là nữ quyến phủ hầu, nên liền phất tay sai tỳ nữ bên cạnh đem linh dược do Thái hậu ban cho đút uống.”

“Kim ngân có giá, linh dược vô giá, hầu gia hẳn sẽ không giả vờ điếc mà quỵt nợ.”

“Tính theo dược tính và thời gian, cô nương kia giờ cũng nên tỉnh lại rồi.”

Phó Tang Chi run rẩy đứng dậy dưới sự dìu đỡ của tỳ nữ, giọng nhỏ như muỗi kêu:“Phụ…”

“Phụ thân…”

Đến lúc này, Vĩnh Ninh hầu mới theo tiếng nhìn thấy Phó Tang Chi lấm lem nơi góc.

Tóc tai rối bời, áo quần nhạt màu ướt sũng nhỏ từng giọt. Khuôn mặt vàng vọt tái nhợt, như nét mực loang nhòe trên giấy tuyên, khiến đôi mắt kia càng thêm to rõ, càng thêm đáng thương.

Dấu tát, dấu giày, thậm chí cổ tay lộ ra khi hành lễ đều chi chít vết sẹo dữ tợn…

Sau lưng vang lên tiếng thì thầm của quan khách, như gió bấc rít gào, lại như tiếng ve mùa hạ ồn ào khó chịu.

Hết rồi.

Tất cả hết rồi!

Đứa nghịch nữ này, chính là sao chổi khắc phủ hầu!

Phó Tang Chi cúi đầu ngoan ngoãn, nhưng không bỏ sót bàn tay Vĩnh Ninh hầu đang siết chặt dưới ống tay áo, gân xanh nổi hằn, cùng tia sát ý lóe qua đáy mắt ông.

Thấy nàng chướng mắt?

Muốn giết nàng sao?

Nếu là kiếp trước, nàng sẽ đau lòng, sẽ tự trách, sẽ nơm nớp mà nghĩ suy.

Nhưng, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại.

Ở đời này, nàng lại thấy, biện pháp dứt khoát nhất chính là nàng tính toán mưu đồ, đem hết thảy kẻ nào chướng mắt, muốn lấy mạng nàng, lần lượt trừ bỏ.

Như vậy, kẻ còn ở lại thế gian, tự nhiên đều là những người khiến nàng như tắm gió xuân.

Đến khi ấy, chỉnh tề hòa thuận, tốt đẹp biết bao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play