⛅️Editor:Mây

_____________

Trong khoảnh khắc bị kéo đẩy, da đầu Phó Tang Chi như bị xé rách, đau đến thấu xương.

Nước trong chum cát tường, lẫn cả mảnh băng vụn, liên tục tràn vào mũi miệng, nghẹt thở đến nghẹn lòng.

“Phó Tang Chi, tỉnh táo chưa?”

Giọng nói nhuốm đầy tức giận và khắc nghiệt vang lên, cùng lúc lực đạo đang nắm chặt tóc nàng cũng chợt buông lơi.

Phó Tang Chi bỗng thấy mình giống như một con cá hấp hối, mềm nhũn trượt xuống nền đá xanh lạnh lẽo, thở dốc từng ngụm, từng ngụm nặng nề.

Tai nàng ong ong, như bị lớp màng nước chắn lại, không còn nghe rõ âm thanh xung quanh.

Nhưng điều đó không ngăn được cảm giác quen thuộc dâng lên —Quen thuộc đến mức, đời này khó mà quên lãng.

Chính hôm nay, nàng đã bị hủy dung, để lại trên mặt một vết sẹo dữ tợn sâu đến tận xương.

Nàng vì sao lại ở đây?

Đây là ảo cảnh lúc cận kề cái chết, hay là…

Phó Tang Chi tê dại đưa tay chạm lên gò má.

Làn da lạnh lẽo, nhẵn mịn.

Không hề có vết sẹo gồ ghề, cũng chẳng thấy từng mảng dị ứng do dùng sai thuốc trị sẹo.

Hơi thở của nàng khựng lại.

Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ, nàng đã quay trở lại?

Qua từng sợi tóc còn đẫm nước nhỏ xuống thành tấm màn, Phó Tang Chi ngẩng mắt nhìn về phía Phó Lâm Dẫn.

Ánh mắt hắn từ trên cao khinh khỉnh nhìn xuống, chan chứa ghét bỏ cùng khinh miệt, như thể đang nhìn một thứ dơ bẩn.

Phó Lâm Dẫn – tam ca ruột thịt, cùng chung huyết mạch với nàng.

Đáng tiếc, hắn chưa từng thừa nhận thân phận ấy.

Sau lưng hắn, nữ nhân dung mạo kiều diễm, khóc lên như hoa đào tháng ba, chính là Phó Minh Châu.

Nàng ta đã chiếm đoạt thân phận vốn dĩ thuộc về Tang Chi, được cưng chiều như ngọc như vàng.

Còn nàng…

Ông trời liệu có thương xót nàng chăng?

Cỏ dại dẫu bị lửa đốt không hết, gió xuân thổi lại mọc đầy.

Lần này, trời cao cho nàng cơ hội sống lại, đưa nàng về thời điểm một tháng sau khi được đón về Vĩnh Ninh hầu phủ, đúng dịp đại thọ của lão phu nhân phủ hầu.

Khi ấy, Phó Lâm Dẫn vô tình bắt gặp Thành Cảnh Dực – vị hôn phu đã định sẵn với Phó Minh Châu – tìm gặp nàng, liền quả quyết cho rằng nàng tư tình dụ dỗ hắn.

Không kịp chờ yến tiệc kết thúc, nhân lúc khách khứa không để ý, hắn đã kéo nàng đến góc hẻo lánh tàn tạ, nghiêm giọng quát mắng.

Nàng chỉ khẽ biện giải đôi câu, Phó Lâm Dẫn đã coi nàng là kẻ không biết xấu hổ, ngụy biện không thôi, lập tức ấn chặt đầu nàng xuống, dìm vào chum nước.

Hắn cứ thế, hết lần này đến lần khác, mỗi khi nàng sắp nghẹt thở đến chết thì thả ra, đợi nàng thở gấp được chút hơi, lại dìm xuống trở lại.

Cuối cùng, hoặc vì mệt mỏi, hoặc đã chán ghét, hắn hất mạnh nàng xuống nền đá trơn, gương mặt nàng rát bỏng vì cọ phải cạnh nhọn lồi lên.

“Phó Tang Chi, tỉnh táo chưa?”

“Dám quyến rũ vị hôn phu của Minh Châu, thật đê tiện bẩn thỉu, mất hết thể diện!”

Thấy Phó Tang Chi im lặng hồi lâu, chỉ trầm lặng nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh băng xa xăm, cơn giận trong lòng Phó Lâm Dẫn lại dâng trào. Hắn giận dữ giơ chân đá tới, quát:“Còn không phục?”

“Quả nhiên là phường hạ tiện sinh ra từ chốn quê mùa, tuổi còn nhỏ mà bụng đã đầy gian dâm trộm cắp, mắt chỉ biết mưu lợi hèn hạ.”

Cả người Phó Tang Chi cứng đờ vì lạnh, tay chân tê dại, không thể kháng cự, chỉ biết hứng trọn cú đá nặng nề.

“Rõ… rõ rồi.”

Đôi môi run cầm cập, giọng nàng khàn đặc, đứt đoạn, nghe chẳng ra hơi người.

Rơi vào tai người khác, lại giống như tiếng dã thú bị thương đang liếm láp vết máu, bi thương và tuyệt vọng.

Rõ rồi.

Hoa trong gương, trăng dưới nước, có cầu cũng chẳng thể được.

Đó là bài học nàng đã nếm trải bằng máu và nước mắt.

Đời này, nàng trở lại là để đòi nợ, không phải để trông mong thứ tình thân hư ảo.

“Ta nhận sai.”

“Ta tâm phục.”

Trong lòng Phó Lâm Dẫn thoáng dâng lên cảm giác khó hiểu, bực bội không yên.

Cơn tức giận vốn ngùn ngụt, dường như bị xé thủng một lỗ, từng chút từng chút thoát ra ngoài.

Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, rồi tan biến sạch sẽ.

Thấy Phó Tang Chi co ro đáng thương như con chim cút rơi xuống nước, Phó Lâm Dẫn thu chân lại, hừ lạnh, chau mày bực bội:“Ngươi bày ra cái bộ dạng này, là muốn cho ai xem?”

“Từ ngày ngươi nhận tổ quy tông, ngày ngày giả dối thị uy, trước mặt tổ mẫu và phụ mẫu thì lấy lòng, chẳng khác nào muốn đoạt hết sủng ái của Minh Châu.”

“Giờ lại còn trơ trẽn dòm ngó vị hôn phu của Minh Châu!”

“Việc ngươi bị tráo đổi thân phận vốn không phải lỗi của Minh Châu, muội ấy chưa từng thiếu nợ ngươi điều gì.”

“Trong mười bốn năm qua, Minh Châu sớm khuya hiếu thuận, mưa gió chẳng nề, chuyên cần học hành, chưa từng một lời than vãn.”

“Ngươi dựa vào đâu mà oán hận?”

“Hôm nay là thọ yến của tổ mẫu, mau ra ngoài từ đường quỳ gối tĩnh tâm hối lỗi, đừng để thiên hạ chê cười phủ Vĩnh Ninh hầu!”

Phó Tang Chi rũ mắt, nụ cười mỉa mai thoáng hiện nơi khóe môi.

Nàng chưa từng thiếu nợ Phó Minh Châu, càng chưa từng thiếu nợ phủ Vĩnh Ninh hầu!

Cứ ngỡ đã nhìn thấu cõi đời, dứt sạch tự lừa dối, lòng sẽ vững như bàn thạch.

Nào ngờ, nghe những lời phủ nhận giá trị của mình, nàng vẫn không ngăn được chua xót.

Không rõ đó là dư âm kiếp trước còn sót lại, hay chỉ là nỗi bất cam vì một tấm chân tình đã bị vứt bỏ như rác rưởi.

Trái tim nàng, nặng trĩu như bông gòn ngấm nước lạnh, dán chặt trong lồng ngực, vừa nặng nề vừa băng giá.

Không chỉ đau buốt, mà còn buồn nôn.

Buồn nôn vì những ngày từng chân thành hiến dâng, thậm chí đánh đổi cả sinh mạng.

Đúng lúc ấy, Phó Minh Châu – từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng đứng nhìn cảnh Phó Lâm Dẫn hành hạ nàng – khẽ sụt sùi, kéo nhẹ vạt áo ca ca, dịu giọng:“Tam ca…”

“Thân phận vốn dĩ là ta cướp đoạt, chiếm chỗ của Tang Chi.”

“Dù nàng làm gì với ta, ta cũng cam tâm chịu đựng.”

“Nếu Tang Chi thật lòng yêu Cảnh Dực, ta nguyện nhường lại, chỉ mong nàng có thể hóa giải oán hận, mở lòng mà tiếp nhận chúng ta như người một nhà.”

Trong lòng Phó Tang Chi khẽ bật cười lạnh.

Xem xét đến tính khí hung hãn của Phó Lâm Dẫn, nàng không muốn tranh cãi thêm.

Giữ thân an toàn để báo thù mới là kế sách vẹn toàn.

“Tam công tử, ta đi quỳ từ đường.”

Sau lưng, tiếng giọng mềm yếu lại ấm ức vẫn văng vẳng:“Tam ca, rốt cuộc muội phải làm thế nào, Tang Chi mới chịu tha thứ cho muội?”

Phó Tang Chi thầm cười lạnh: Tha thứ sao?

Vĩnh viễn không!

Khoan dung là việc của Phật,không phải chuyện của một ác quỷ đã từ địa ngục bò ra như nàng!

Trong viện trước từ đường.

Phó Tang Chi cúi nhìn dấu chân in hằn trên vạt áo, rồi ngẩng đầu trông sang từ đường uy nghiêm trang nghiêm. Trong đáy mắt nàng thoáng hiện tia điên loạn hiểm độc.

Kiếp trước, trước lúc chết, Vinh Vọng đã dạy nàng một đạo lý:Kẻ đi chân trần nào có sợ kẻ đi giày, chỉ cần liều mạng, chẳng còn gì để mất!

Dù sao, một hồn ma dã quỷ như nàng, tổ tông hay huyết mạch đều vô nghĩa.

Phó Tang Chi liền đẩy cửa bước vào, cầm giá nến châm lửa lên những lá kinh phan và màn trướng. Lửa bùng lên, chỉ trong thoáng chốc đã cuồn cuộn khói đặc.

Sau đó, nàng bình thản quỳ xuống nền đá xanh ngoài viện, khép mắt, từ từ “ngất” đi.

Vết bàn tay trên mặt cùng dấu giày trên áo, phơi bày lồ lộ, rành rành trước mắt.

Trong từ đường, lửa càng lúc càng lan rộng, liếm dần lên xà nhà, lên biển ngạch, cháy ngùn ngụt, không cách nào kìm lại.

“Cháy rồi!”

“Từ đường cháy rồi!”

Không biết ai hét lên trước, tức khắc, tiếng ồn ào vang khắp nơi.

Đang dự yến, nghe tin dữ, lòng Phó Lâm Dẫn chợt thắt lại, buột miệng:“Phó Tang Chi còn đang quỳ trong từ đường…”

“Nàng… nàng ta sẽ không sao chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play