Xong đời! Xong đời! Xong đời! Sao lại chạy thẳng vào tay người ta thế này? Có khác gì tự dâng mình đến tận cửa đâu? Không hề! Chu Linh vội vàng kéo tay Tiền Chung Nhạc lùi lại, định nhân lúc này lén lút trốn đi.
Đáng tiếc, kế hoạch nhỏ của cô không thành. Cô vừa mới lùi lại hai bước, hai người đối diện đã đồng loạt nhìn sang. Sao lại nhạy bén thế cơ chứ? Khóe miệng đã rách rồi mà bụng không đau sao? Nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt không được à, đại ca?
Trong lòng tuy đang than vãn không ngừng, nhưng thái độ của Chu Linh lại rất nghiêm túc, lập tức nhận thua. Khụ khụ! Đại trượng phu có co có duỗi. Mười tám năm sau lại là một hảo hán! Phi phi! Nói sai rồi.
"Hự!"
Nghiêm Dĩ Vân được Ôn Thừa Sơ đỡ dậy khỏi mặt đất, một tay ôm bụng, ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm hai người đột nhiên xông vào. Khăn quàng cổ trên mặt Tiền Chung Nhạc đã bị giật xuống khi bị tóm, còn của Chu Linh thì rơi ra trong lúc đánh nhau. Giờ thì mặt của cả hai đã bị lộ ra.
Ánh mắt Nghiêm Dĩ Vân lướt qua mặt hai người. Ừm, nhìn cũng được, ăn mặc thế này thì 90% là thanh niên trí thức về nông thôn. Ánh mắt anh ta di chuyển xuống, thấy đồ vật trên tay Tiền Chung Nhạc. Anh ta chợt nhớ ra nhiệm vụ của đội hai hôm nay là đến một chợ đen đã mai phục mấy ngày nay. Nghiêm Dĩ Vân lập tức hiểu ra tại sao hai người này lại ở đây.
Anh ta nhớ rõ vị trí của chợ đen không hề gần đây, có thể nói là nằm ở phía đối diện của thành phố. Vậy mà hai người này lại chạy được tới đây? Đúng là chạy giỏi thật đấy!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT