Mọi việc đã xong xuôi, từng người trong nhà họ Chu đều nở nụ cười, cả người nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vứt được cái gánh nặng này đi.
Đứng cạnh ông Chu thứ hai, Điền Tiểu Thúy không thể giấu được nụ cười vui vẻ. Bà ta đặt cái túi xách trên tay xuống trước mặt Chu Chiêu Đệ, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn một chút.
“Đây là quần áo, chăn đệm của mày. Tao đã dọn hết rồi, mày không cần về nhà họ Chu nữa đâu.”
“Duyên mẹ con chúng ta đến đây là hết. Sau này cuộc sống của mày có tốt hay xấu, cũng không liên quan gì đến chúng tao. Mày cũng không cần tìm tao nữa.”
Trong giọng nói không hề có một chút lưu luyến, tất cả chỉ là sự nhẹ nhõm và vui sướng. Thật khó mà tưởng tượng được hai người có mối quan hệ mẹ con.
Bị đối xử tuyệt tình như vậy, Chu Chiêu Đệ cũng không hề buồn bực. Cô vươn tay nhận lấy cái túi xách, mỉm cười nhạt nhẽo với người nhà họ Chu: “Tôi cũng mong mọi người nhớ kỹ, tôi và nhà họ Chu đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.”
“Sau này tôi có sống khó khăn, có phải đi ăn xin cũng sẽ không đến cửa nhà họ Chu. Hy vọng cả nhà mọi người cũng sẽ giữ thái độ như vậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play