“Chiêu Đệ này, bố mẹ cô không có con trai để nương tựa, sau này cô lấy chồng vẫn phải dựa vào mấy người anh họ. Thế nên phải chăm chỉ vào!”

“Phải làm nhiều một chút, sau này họ mới giúp đỡ cô, mới chăm sóc cho bố mẹ cô.”

“...”

“Vợ chồng Chu lão nhị làm lụng chăm chỉ thế mà sao lại nuôi ra một đứa con gái như vậy...”

Thời tiết nóng bức, Chu Chiêu Đệ cảm thấy toàn thân rệu rã, chẳng còn chút sức lực nào để đôi co với những người này. Dù có tranh cãi cũng chẳng được gì, họ muốn nghĩ sao thì nghĩ, muốn nói gì thì nói. Cô mặc cho các bà các chị líu lo không ngớt bên tai, nếu cãi lại một câu thì coi như cô thua.

Thân phận hiện tại của cô là bần nông đời thứ tám, một thân phận an toàn nhất. Chỉ cần không dính dáng tới những vấn đề về tác phong đạo đức, thì những chuyện khác cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cô.

Vấn đề lớn nhất lúc này chính là đi làm. Mặc dù cô đã cố gắng che kín mít toàn thân, nhưng lớp da hở ra ngoài vẫn không tránh khỏi bị lá bắp cứa thành những vết thương nhỏ. Những vết thương này không nghiêm trọng lắm, nhưng khi mồ hôi chảy vào, cảm giác chua xót đó đúng là không thể tả.

Cô đã xuyên không đến đây được ba năm. Nguyên chủ đã bỏ mạng vì quá đói mà ăn nhầm thuốc diệt chuột của đội sản xuất. Sau khi xuyên không, Chu Chiêu Đệ lấy lý do cơ thể ốm yếu để công khai lười biếng.

Nhưng thời đại này người ta đâu có quý con người như vậy, ngay cả trẻ con cũng có thể sinh ngay trên bờ ruộng. Huống chi Chu Chiêu Đệ trông chỉ có vẻ yếu một chút. Chừng nào chưa chết, chưa tàn tật, thì trong mắt họ vẫn là không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, điều này không cản trở Chu Chiêu Đệ dùng cái cớ đó để từ chối mọi việc. Cứ việc ai đó giao cho cô công việc nặng nhọc, cô sẽ lập tức ngã xuống đất và giả vờ ngất xỉu. Số lần như vậy nhiều, cả đội cũng chẳng còn cách nào với cô. Dù sao không làm việc thì không có công điểm, làm nhiều thì được nhiều. Ba năm trôi qua, người dân trong vùng đều biết nhà họ Chu có một cô con gái lười biếng.

Chu Chiêu Đệ không đáp lời, mọi người thấy vậy cũng dần cảm thấy nhàm chán. Đúng lúc họ định chuyển sang chuyện khác, thì đội vận chuyển bắp đã đi tới. Nhìn thấy Triệu hói đầu đi sau cùng, bà Vương lập tức phấn khởi.

“Triệu hói đầu, nghe nói cậu từ chối việc kết hôn với Chu Chiêu Đệ à? Không phải tôi nói chứ, cậu cũng lớn tuổi rồi, trên có cha mẹ già, dưới có con cháu, sao còn kén chọn thế? Kệ tốt xấu gì thì cứ lấy đại đi! Miễn là chịu khó làm việc là được.”

Đề cập tới chuyện này, các bà các chị xung quanh lại bắt đầu hứng thú.

“Đúng thế, Chiêu Đệ tuy lười một chút, nhưng cậu cưới về rồi dạy bảo là được.”

“Lấy chút bản lĩnh ra đi, làm gì có người phụ nữ nào mà không dạy được!”

“...”

Một số người vui mừng vì thấy người khác gặp họa, một số lại thật lòng muốn tác hợp cho hai người. Không khí lập tức trở nên náo nhiệt.

Triệu hói đầu ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đầy đắc ý. Nhưng đôi mắt thì không dám nhìn thẳng vào người đang nằm dưới đất kia. Toàn đội ai cũng biết Chu Chiêu Đệ là cô gái xinh đẹp nhất, và hiện tại ai cũng biết nhà họ Chu muốn gả cô cho mình nhưng mình đã từ chối. Triệu hói đầu cảm thấy mình là người đàn ông độc thân giỏi giang nhất đội Phục Hưng.

Nhiều người như vậy, nhưng tại sao nhà họ Chu chỉ chọn anh ta? Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ chứng minh anh ta ưu tú sao?

Triệu hói đầu vừa định nói gì đó để khoác lác một chút, thì giọng nói mang ý cười của Chu Chiêu Đệ vang lên từ phía sau mọi người.

“Bà Vương này, sao bà biết Triệu hói đầu muốn cưới Tiểu Bình, còn nói ‘không phải Tiểu Bình thì không cưới’!”

Câu nói này vừa dứt, cả đám người im bặt. Ánh mắt mọi người đều đảo qua đảo lại giữa Vương Tiểu Bình và Triệu hói đầu.

“Cô... cô nói bậy!”

Vương Tiểu Bình dù sao cũng chỉ là cô gái nhỏ, vừa nghe câu này, khuôn mặt vừa khôi phục chút sắc thái lập tức đỏ bừng. Mặc dù cô ta chê Triệu hói đầu, nhưng khi nghe người này thích mình, trong lòng vẫn không nén được chút ngượng ngùng.

Thấy vẻ mặt đó của Vương Tiểu Bình, bà Vương lập tức kích động như một con mèo bị giẫm phải đuôi. Bà ta đưa tay chỉ vào Triệu hói đầu: “Phi! Cái đồ ôn dịch nhà cậu! Tôi đã bảo sao cái đồ độc thân như cậu lại dám từ chối nhà họ Chu, thì ra là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga à! Lão già này nói cho cậu biết, đừng có mơ!”

Bà Vương vốn định bán con cháu gái này lấy tiền sính lễ thật cao. Gia đình Triệu hói đầu nghèo đến mức sắp không có gì để ăn, làm gì có tiền sính lễ, còn muốn cưới Tiểu Bình nhà bà ta à, nằm mơ đi!

Triệu hói đầu trợn mắt với bà Vương, không chút khách khí cãi lại: “Thiên nga ư? Bà nói hay thật đấy. Với cái dáng vẻ của Vương Tiểu Bình, tôi thà cưới một con cóc còn hơn!”

Nói xong, anh ta vác gùi lên rồi chạy. Bà Vương nổi tiếng là hung dữ nhất đội Phục Hưng, mụ già này mà hung lên thì khủng khiếp lắm, không chạy thì chắc chắn sẽ bị đánh.

“Cái thằng khốn kiếp nhà cậu, đứng lại cho bà! Cả cậu cũng dám chê cháu gái bà sao, hôm nay bà phải cho cậu biết hoa hồng vì sao lại đỏ!”

Bà Vương vác theo một cây bắp, phía sau là Vương Tiểu Bình đang tức nghiến răng nghiến lợi đuổi theo. Cả hai nhất quyết phải đánh cho cái thằng Triệu hói đầu không biết tốt xấu kia một trận.

“Đuổi không kịp đâu, đuổi không kịp đâu! Ha ha ha!”

Triệu hói đầu vừa chạy, vừa không ngừng quay đầu lại trêu tức hai bà cháu bà Vương đang đuổi theo sát nút.

...

Chu Chiêu Đệ lại lề mề trên đồng thêm nửa ngày, cuối cùng cũng tới lúc tan tầm.

Tiếng hô tan ca vừa vang lên, Chu Chiêu Đệ vốn đang nửa sống nửa chết, ủ rũ rã rời lập tức ném chiếc gùi xuống, nhanh như cắt chạy tới trước mặt Hứa kế toán đang cầm sổ.

“Cứ bảo là người yếu, mà lúc tan làm chạy nhanh hơn cả thỏ.”

Vương Tiểu Bình khinh thường ra mặt, chưa từng thấy người phụ nữ nào lười đến thế. Đây cũng là lý do mọi người đều nói Chu Chiêu Đệ lười. Cứ lúc nào không làm việc, tinh thần cô lại hưng phấn hẳn lên.

Chu Chiêu Đệ là người đầu tiên chạy đến trước mặt Hứa kế toán, nhìn thấy trên sổ ghi điểm của mình hôm nay được ba công điểm, cô lập tức tươi tỉnh.

“Oa! Hôm nay tôi được ba công điểm lận, lợi hại quá!”

“Phải mau về nhà nghỉ ngơi thôi, mệt chết đi được!”

Chu Chiêu Đệ không hề do dự, dứt khoát ấn dấu vân tay của mình vào. Thực ra cô có thể ký tên, nhưng ai bảo hiện tại cô lại là một người thất học ai cũng biết đâu! Ôi! Biết bao nhiêu tài năng mà không có đất dụng võ, thật là buồn mà!

Nhìn thấy dãy công điểm dài ngoằng của mọi người, bỗng có một dấu ba công điểm như một cục cứt chuột rơi vào nồi cháo trắng, đặc biệt chướng mắt.

Hứa kế toán ban đầu còn định giáo huấn vài câu, nhưng nghe thấy câu nói trơ trẽn của Chu Chiêu Đệ, những lời ông muốn nói lập tức mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói ra cũng không nuốt vào được. Sắc mặt ông càng trở nên khó coi, gần như đen như than. Ông chưa từng thấy một người nào mặt dày, vô sỉ đến mức này!

Chu Chiêu Đệ cũng không quan tâm ông nghĩ gì, sau khi ấn dấu vân tay xong, cô lại thong thả đi về phía nhà họ Chu. Lúc này mọi người mới tan tầm, cơm nước còn chưa làm xong đâu! Cô không vội.

Vừa đến gần thôn, từ xa cô đã thấy chiếc xe bò của đội phái đi đón thanh niên trí thức đang đậu trước cửa điểm thanh niên trí thức. Những người trên xe ai nấy đều mang theo bao lớn bao nhỏ, lúc này vẫn chưa xuống xe. Đây là lứa thanh niên trí thức đầu tiên được đưa về nông thôn với số lượng lớn, mọi người dân thành phố đều cảm thấy lạ lẫm và tò mò.

Không bận tâm đến nỗi mệt mỏi sau một ngày làm việc, người dân đã dừng lại xung quanh để xem náo nhiệt. Đã là xem náo nhiệt thì tất nhiên không thể thiếu cô Chu Chiêu Đệ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play