Chương 10: Bản năng nghề nghiệp chết tiệt
Quân Kính: “... Ngươi bây giờ là hồn ma chết sớm, so với trẫm thọ mệnh dài thì có gì đáng mà kiêu ngạo?”
Nguyệt Phật Linh chỉ thấy tim lạnh buốt, nhất thời chẳng biết nên buồn vì mình đoản mệnh, hay là nên đau vì nịnh hót lố quá thành lố bịch.
Theo nguyên tắc “ngàn sai vạn sai cũng là người khác sai”, nàng liếc Quân Kính một cái ánh mắt ai oán, rồi quay đi, không thèm nhìn hắn nữa.
“Đây là chuyện gì?” Quân Kính hỏi.
Tiền Tới mặt mày tái mét, run rẩy thưa: “Hoàng thượng tha mạng, nô tài chỉ muốn dạy tiểu thái giám này một chút quy củ, để hắn khỏi thất lễ trước mặt thánh giá. Xin Hoàng thượng thứ tội.”
“Học quy củ mà có thể khiến người ta kêu cứu mạng?”
Quân Kính khẽ cúi mắt, nhìn đỉnh đầu Nguyệt Phật Linh: “Trước mặt trẫm thì dám làm càn, bây giờ lại biết sợ?”
Nguyệt Phật Linh đáp: “Hoàng thượng đâu có đánh ta, chính bọn họ muốn đánh ta.”
Tiền Tới hoảng hốt: “Ngươi nói bậy bạ gì thế? Hoàng thượng, ngài đừng tin tên nô tài chết bầm này, lão nô chỉ muốn dạy hắn quy củ để khỏi thất lễ, tất cả đều là vì tốt cho hắn.”
Nói xong, lão lườm nàng một cái, oán độc: “Ngươi thế mà lấy oán báo ơn!”
Tiền Tới dựa vào việc Nguyệt Phật Linh không dám nói ra chuyện Triệu Mỹ Nhân, toan dối trá cho qua.
Ai ngờ Nguyệt Phật Linh xưa nay vốn quen kéo người xuống nước, tính toán chẳng cần giữ lại gì.
“Cái gì mà học quy củ! Rõ ràng ngươi cùng Triệu Mỹ Nhân trước mặt ta bàn mưu muốn đánh chết ta.”
Nàng vừa nói vừa dụi mắt, khóc lóc: “Đời này sao mà khổ sở thế này! Làm việc không phát tiền lương thì thôi, lại còn bị sỉ nhục. Bị sỉ nhục thì thôi, lại còn bị đánh. Bị đánh thì thôi, không, ta không thể chịu nổi nữa, hu hu...”
Quân Kính: “...”
Ánh mắt hắn lia sang Tiền Tới. Tiền Tới hoảng quá đến nỗi ướt cả hạ thân, vội vàng dập đầu: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng, nô tài biết tội, xin Hoàng thượng khai ân.”
Quân Kính phất tay: “Tự đi lĩnh phạt.”
Rồi hắn nhìn sang Nguyệt Phật Linh: “Đi theo trẫm.”
Nguyệt Phật Linh lập tức bật dậy, tinh thần sảng khoái, hàng mi khô ráo chẳng vương giọt lệ nào.
Ngự Thư Phòng.
Quân Kính chỉ lên kệ sách bên tường, phân phó: “Leo lên quét sạch tầng trên cùng.”
Nguyệt Phật Linh ngoan ngoãn: “Vâng.”
Quân Kính cùng Thanh Ca sang Thiên Điện, đứng phía sau quan sát bóng dáng nàng lom khom quét bụi.
Thanh Ca bẩm: “Hoàng thượng, tra ra được người này trong tổ chức sát thủ địa vị không thấp, có khả năng là thủ lĩnh. Sát thủ trong Thiên Phúc cung đều nghe hắn sai khiến. Nhưng có liên hệ với Lục vương gia hay không thì vẫn chưa rõ.”
Quân Kính nhìn bóng lưng cà nhắc kia, ánh mắt loé sát khí: “Địa vị không thấp, vậy mà mãi không ra tay. Hắn rốt cuộc có âm mưu khác, hay là đang đàm phán điều kiện với chủ tử phía sau?”
Thanh Ca lắc đầu: “Chưa rõ. Thần đã nhờ bằng hữu trong giang hồ dò hỏi, nghe nói tổ chức ấy cực kỳ cường đại, trong đó ai cũng là cao thủ. Nhất là thủ lĩnh, không chỉ võ công cao cường mà còn thông minh tuyệt đỉnh.”
Quân Kính nhíu mày: “Thật vậy sao?”
Thanh Ca theo ánh mắt hắn nhìn sang.
Chỉ thấy trên kệ sách, sách vở như mưa ào ào đổ xuống. Nguyệt Phật Linh ôm đầu ngồi thụp dưới đất, bị sách vùi kín người, miệng liên tục kêu “gào gào gào gào...” kéo dài cho đến khi sách rơi hết.
Thanh Ca im lặng một thoáng: “Có lẽ tin tức giang hồ là giả.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt phức tạp, dõi theo “thích khách thông minh lợi hại” kia đang chui ra từ đống sách, còn lẩm bẩm: “Quả nhiên tri thức là sức mạnh, lực lượng này lớn đến mức suýt tiễn ta đi chầu trời.”
Quân Kính khẽ day trán: “Tiếp tục điều tra. Trẫm muốn xem hắn rốt cuộc có tính toán gì.”
“Tuân chỉ.”
Thanh Ca rời đi, Quân Kính bắt đầu xem tấu chương.
Nguyệt Phật Linh thì ngồi một bên mài mực.
Mài một hồi, nàng lại thò đầu sang cạnh Quân Kính, dòm nội dung tấu chương, lẩm bẩm đầy khó chịu: “Ánh sáng mặt trời dồi dào, biên độ nhiệt ngày đêm lớn, lượng mưa trung bình, khí hậu ôn đới gió mùa, thích hợp trồng lúa nước... Ủa, lúa nước gì chứ?”
Nói xong tự tát vào miệng: “Chết tiệt, lại bản năng nghề nghiệp.”
Trước kia để thoát khỏi sự quản thúc của cha, nàng thi vào Học viện Nông học.
Cũng tại ông già mắng: ‘Không chịu học y, sau này chỉ biết về nhà cày ruộng!’
Thế là nàng bắt đầu nghiên cứu đất trồng từ sớm, đỡ đi hai mươi năm đường vòng.
Quân Kính chậm rãi hỏi: “Không trồng lúa thì trồng gì?”
Trong tấu chương vốn viết: ‘Bắc địa khô hạn, ban ngày nóng bức, ban đêm lạnh giá, mưa ít hơn Giang Nam, có chăng chỉ là những cơn mưa dồn dập. Lúa nước không hợp, nên dân đói kém. Triều đình quyết định đào kênh dẫn nước, nhưng cần ngân lượng, xin Hoàng thượng chuẩn cho phát thêm.’
Nguyệt Phật Linh giật mình, rồi rụt lại, giả vờ ngoan ngoãn tiếp tục mài mực: “Nô tài chỉ là một tiểu thái giám đoản mệnh, nào dám biết chuyện quốc sự.”
Quân Kính nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo, ném tấu chương trước mặt nàng: “Ngươi có biết ai dâng tấu này không?”
Chưa để nàng đáp, hắn nói tiếp: “Phụ thân của Triệu Mỹ Nhân, Triệu Chính.”
“Ngươi có biết vì sao Triệu Mỹ Nhân lại ngang ngược đến thế không? Bởi vì kênh đào là việc hệ trọng, mà người phụ trách chính là phụ thân nàng ta.”
Quân Kính chỉ nói đến đó.
Nguyệt Phật Linh lập tức hiểu rõ cong cong thẳng thẳng bên trong. Trong đôi mắt to long lanh lóe sáng.
Triệu Mỹ Nhân rõ ràng là muốn nàng chết.
Thù này mà không báo, nàng còn mặt mũi nào về gặp bạn cùng phòng từng hô to: “Xuyên việt mà sống không qua nổi tập 1 thì phí công lắm!”
“Ngươi nhắc thì ta lại thấy hăng rồi.”
Nàng đập một cái lên tấu chương, định mở miệng, nhưng vừa chạm phải ánh mắt Quân Kính thì lại cụt hứng, bĩu môi:
“Thôi đi, nghe nói Hoàng thượng với Triệu Mỹ Nhân tình sâu nghĩa nặng. Đến lúc ả rơi vài giọt lệ, ngài chẳng phải sẽ đem ta giao cho nàng ta xả giận sao? Nô tài vô dụng, chỉ biết ngồi đây mài mực.”
Quân Kính nhìn bàn đầy mực nước, nhìn nàng một tay đen sì, trên mặt lại in vài dấu đen nhẻm. Hắn muốn nói gì nhưng nhịn lại.
Một lát sau, hắn thản nhiên: “Cái mực trẫm dùng đây, một thỏi giá ngàn lượng.”
Nguyệt Phật Linh trợn tròn mắt: “Đắt thế!”
Nguyệt ngân của nàng mới có năm lượng thôi!
Quân Kính nói: “Trẫm không hề có tình ý với Triệu Mỹ Nhân. Chỉ vì cần Triệu Chính làm việc nên mới ban vinh sủng cho nàng. Nếu ngươi giúp trẫm bẻ gãy quyền lực của Triệu Chính, trẫm cam đoan Triệu Mỹ Nhân sẽ không dám nhục ngươi.”
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Nguyệt Phật Linh nghiêm mặt: “Ta làm sao biết Hoàng thượng không lừa ta?”
“Ngươi muốn trẫm làm thế nào?”
Nàng nhíu mày, chìa ngón út nhuộm đen vì mực, trịnh trọng: “Ngoéo tay! Nói dối thì biến thành chó!”
Quân Kính: “...”