Tô Đề nhìn Kỳ Chu Miện, rồi lại nhìn Đỗ Mạn Phỉ, ngập ngừng nói: “Như vậy… không hay lắm đâu ạ.”
Kỳ Chu Miện thản nhiên đáp: “Không sao đâu, người bị đói là tôi mà.”
Đỗ Mạn Phỉ nhún vai: “Thà để người khác khổ chứ mình không thể khổ được.”
Tô Đề cúi đầu ăn cơm, không nhìn ra được cậu đang nghĩ gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT