Hứa Kiệt vẫn còn nghi ngờ, lần này không lập tức quay về ổ mà vòng quanh mấy vòng bên ngoài, còn tiện thể giải quyết bữa tối.
Chỉ khi chắc chắn không có gì bám theo sau lưng, nó mới thong thả chạy về bãi đỗ xe ngầm – nơi đặt ổ của mình.
Sáng hôm sau, Hứa Kiệt vẫn giữ thói quen cũ, định ra cổng trường ngồi ăn sáng.
Nhưng điều làm nó bất ngờ chính là Kenta – thằng nhóc tròn vo này lại đến sớm, còn đứng chờ sẵn ở đó.
Vừa thấy con mèo Li Hoa bước tới, Fujimoto Kenta ôm cặp chạy phăm phăm về phía nó, hớn hở như được mùa.
Hứa Kiệt thấy vậy liền ngoan ngoãn ngồi xổm chờ.
Cậu béo cười tươi rói, lấy từ trong cặp ra hai quả trứng gà luộc, nhanh nhẹn bóc vỏ một quả rồi đưa cho Hứa Kiệt như thể dâng báu vật.
Hứa Kiệt ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổng trường, thấy vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới vào học. Có thời gian rảnh, đương nhiên quả trứng này nó phải ăn thật thong thả.
Nhìn con mèo Li Hoa tao nhã cúi đầu ăn quả trứng do mình bóc, Kenta vui đến mức miệng cười rộng tận mang tai.
Nhớ lại hình ảnh con mèo hôm qua đã dũng cảm ra tay cứu mình, ngực cậu ta bất giác ưỡn thẳng, trong lòng dâng trào niềm tự hào chưa từng có.
“Con mèo của mình mới thật sự là số một: dũng cảm, thông minh, oai phong, lanh lợi. Leo cây, chui cửa sổ, đánh bại lưu manh, cứu cả chủ nhân – mèo nhà người khác sao mà bì được!”
Kenta vừa nhặt vỏ trứng gà trên đất, vừa sáng mắt nhìn chằm chằm Hứa Kiệt.
Nếu cha cậu ta ở đây, chắc chắn sẽ thở dài mà chẩn đoán ngay: “Bệnh cuồng mèo giai đoạn cuối.”
Mặc dù Hứa Kiệt chẳng hề thừa nhận Kenta là chủ nhân, nhưng trong lòng thằng nhóc tròn ú này đã tự mặc định rồi.
Chờ Hứa Kiệt ăn xong quả trứng, Kenta đã dọn sạch vỏ.
Quả trứng còn lại cậu ta không bóc mà đặt ngay trước mặt Hứa Kiệt, nói rất đàng hoàng:
“Ba tớ bảo, mèo mỗi tuần ăn hai ba quả trứng là tốt nhất. Quả này để dành vài hôm nữa ăn, cậu mang về đi nhé.”
Hứa Kiệt đen mặt nhìn quả trứng, thầm nghĩ: “Cậu tưởng tôi mang quả trứng nguyên vẹn này về ổ kiểu gì hả? Tôi đâu phải chồn có kỹ năng tích trữ, tôi chỉ biết giả vờ đáng yêu thôi chứ!”
Dường như đoán được suy nghĩ trong mắt con mèo, Kenta ngượng ngùng cất trứng lại vào cặp, lẩm bẩm:
“Thôi để tớ giữ, lúc nào cậu muốn ăn thì đến tìm tớ.”
Nghe vậy, Hứa Kiệt hài lòng liếm mép. Để đồ ăn ở chỗ nhóc tròn vo rõ ràng an toàn hơn là giấu trong cái ổ tạm bợ lộng gió kia.
Rất nhanh sau đó, tiếng chuông báo vào học vang lên. Kenta lưu luyến xoa đầu Hứa Kiệt mấy cái rồi vội xách cặp chạy về phía giáo viên.
Hứa Kiệt liếm lông, rồi chui qua khe cửa lẻn vào trường, đến chỗ quen thuộc nằm phơi nắng.
Nhưng vừa mới nằm xuống, tai nó đã nghe thấy tiếng vỗ cánh.
Nó cảnh giác ngẩng đầu. Trên cành cây đa gần đó, một con quạ đen đang đậu, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.
Phát hiện Hứa Kiệt chú ý, quạ đen khẽ gật đầu, cất tiếng:
“Xin chào ngài mèo, tôi là Shinba – thuộc về gia đình Fujimoto. Chủ nhân tôi là Fujimoto Junko. Sáng nay tôi nghe bầy sẻ nói lại, hôm qua thiếu gia nhà tôi bị tập kích, may nhờ ngài ra tay cứu giúp nên mới an toàn. Gia chủ phái tôi đến cảm ơn, mời ngài chiều nay cùng thiếu gia đến phủ nhận chút đãi ngộ.”
Hứa Kiệt chống cằm nhìn con quạ, trong lòng ngạc nhiên. Nếu không tận mắt thấy đây là một con chim, chỉ nghe giọng điệu thôi, nó còn tưởng vừa gặp một quản gia bước ra từ một phủ xa xưa nào đó.
Nghĩ ngợi một chút, Hứa Kiệt cũng gật đầu đồng ý.
Quạ đen lại cúi chào, rồi vỗ cánh bay đi. Nhìn theo bóng nó, Hứa Kiệt thoáng thấy như một quản gia mặc vest đen, đeo găng trắng cúi mình kính cẩn.
______________
Đến lúc tan học, quả nhiên con quạ lại xuất hiện trên cây đa. Vừa lúc chuông reo, Kenta đã phóng ra khỏi lớp nhanh như tên bắn.
Thấy quạ đen, cậu ta ngạc nhiên rồi reo lên:
“Shinba, sao cậu lại tới đây?”
Quạ không đáp, chỉ quay đầu nhìn Hứa Kiệt.
Nhìn cảnh mèo và quạ đứng cạnh nhau, Kenta sáng mắt:
“Ủa, hai cậu quen nhau rồi hả? Thật tốt quá, Shinba chắc là đang mời Li Hoa về nhà mình làm khách đúng không?”
Quạ đen không nói, chỉ vỗ cánh bay lên trời. Hứa Kiệt liền đứng dậy chạy theo, Kenta vội chào bạn bè rồi bám sát phía sau.
Quạ bay rất khéo, tốc độ vừa đủ để mèo và chủ nhân theo kịp.
Chẳng mấy chốc, con đường vốn mất nửa giờ đi bộ thì nay chỉ 15 phút đã gần về tới nhà. Nhưng vừa đến khúc ngoặt nơi hôm qua bị chặn, quạ đen bỗng hạ cánh và kêu lên liên hồi – tiếng cảnh báo đặc biệt khi gặp nguy hiểm.
Kenta lập tức dừng lại. Hứa Kiệt cũng cảnh giác, biết có chuyện chẳng lành.
Quả nhiên, từ con hẻm bước ra ba tên thiếu niên bất lương. Dẫn đầu chính là thằng hôm qua từng bị Hứa Kiệt cào. Tay còn dán băng cá nhân, mặt lấm tấm mụn, nó cười dữ tợn:
“Gặp lại rồi nhóc! Hôm nay tao không cần tiền, tao muốn cái đầu mày nở hoa. Còn con mèo kia, tao sẽ lột da treo lên cột điện cho gió hong!”
Kenta hoảng sợ, lùi từng bước. Hứa Kiệt dựng hết lông, gồng mình làm bộ dữ tợn để thu hút sự chú ý về phía nó, ra hiệu cho Kenta chạy.
Nhưng thằng nhóc béo lại chết đứng, không nhúc nhích.
Ngay lúc tên cầm đầu lao tới, một chiếc túi vải căng phồng bay từ góc đường, trúng thẳng đầu nó khiến nó ngã sõng soài.
Hứa Kiệt ngoảnh lại, thấy một cô gái nhỏ nhắn nhưng đầy khí chất bước tới, mặc võ phục, bên hông thắt đai đen. Chỉ nhìn thôi, nó suýt rơi nước mắt vì mừng rỡ – cuối cùng cũng an toàn rồi!
Kenta thì còn xúc động hơn, òa khóc chạy lại:
“Chị! Chị, chị đã về rồi!”
Quạ đen cũng đáp xuống vai cô gái, kêu inh ỏi như mách tội kẻ bắt nạt.
Một trong hai tên đi cùng hoảng hốt nhận ra thân phận cô gái, run rẩy xin lỗi:
“Junko đại tỷ, bọn tôi không biết đây là em trai chị, xin thứ lỗi! Chúng tôi đi ngay!”
Nhưng thằng cầm đầu bò dậy, máu mũi chảy ròng, vẫn hung hăng:
“Đi cái gì mà đi! Tao không sợ nó!”
Nó rút từ ngực ra một con dao gọt hoa quả sáng loáng.
Đám bạn hoảng hốt can ngăn:
“Shiro, thôi đi! Động dao ra máu sẽ rắc rối lớn đấy.”
Ai ngờ Shiro cười nhạt:
“Có gì mà rắc rối? Tao chưa đủ 14 tuổi, ai dám làm gì tao?”
Junko nheo mắt, giọng lạnh lẽo:
“Tôi mới đi thi đấu mấy hôm, trở về đã thấy lũ hề này dám vác mặt ra đường. Kenta, lùi ra sau. Để chị xử lý tên không biết sống chết này, rồi về nhà nấu cơm cho em.”
Kenta nghe lời, cúi xuống ôm Hứa Kiệt, ngoan ngoãn nép sau lưng chị gái.