Hứa Kiệt vẫn lặng lẽ đi theo sau Kenta. Thằng bé trông có vẻ rất căng thẳng, thường xuyên dừng lại quan sát xung quanh, khiến Hứa Kiệt bám theo cũng không dễ dàng.
Nhà Kenta ở trong khu tập thể cũ, toàn là những tòa nhà đã hơn hai mươi năm tuổi. Vào giờ này trong ngày, đa số người lớn đều đi làm, chỉ còn lại trẻ con và người già trong khu.
Buổi chiều hơn 3 giờ, trên con đường chính hầu như chẳng có mấy bóng người. Kenta men theo lối đi dành cho người đi bộ mà hướng về nhà, chỉ cần qua con phố trước mặt là đã đến chung cư nơi cậu ở.
Chỉ còn vài bước nữa là về tới nhà, ngay góc đường bỗng xuất hiện một tên lưu manh mặt còn non nớt, ngậm điếu thuốc chặn đường Kenta.
Rõ ràng hắn đã chờ sẵn từ lâu. Ngậm điếu thuốc trong miệng, hắn hất cằm:
– Nhóc con, tiền tao bảo mày đưa đâu?
Kenta ôm chặt cặp trước ngực, căng thẳng đáp:
– Tôi đã nói rồi, tôi không có tiền.
Tên kia liền dí mạnh tay lên đầu Kenta, gằn giọng:
– Mày nghĩ tao ngu à? Nhà mày mở bệnh viện thú cưng với tiệm thẩm mỹ, khách xếp hàng dài trước cửa, làm gì có chuyện không có tiền!
Kenta tránh khỏi bàn tay hắn, lùi vài bước, trừng mắt đáp:
– Đó là tiền của ba mẹ tôi, tôi không có!
Nói vậy hoàn toàn là sự thật. Nhà Fujimoto tuy không phải giàu có gì ghê gớm, nhưng vì làm ăn uy tín, giá cả phải chăng, nên bệnh viện thú cưng và tiệm thẩm mỹ của họ rất có tiếng trong vùng, thu nhập mỗi tháng cũng không ít.
Thế nhưng, ba mẹ Kenta lại rất nghiêm khắc trong chuyện giáo dục con cái, tuyệt đối không chiều chuộng. Tiền tiêu vặt được quản chặt chẽ: Kenta học lớp Một mỗi ngày chỉ được 20 yên, còn chị gái Junko học cấp hai cũng chỉ 100 yên một ngày.
Ăn mặc, sinh hoạt thì cha mẹ lo đầy đủ, còn tiền tiêu vặt chỉ mang tính tượng trưng. Vì vậy, Kenta thực sự chẳng có tiền mà đưa. Huống chi với tính cách của mình, dù có thì cậu cũng không dễ dàng nộp cho cái tên chuyên bắt nạt người khác này.
Tên bất lương đâu thèm nghe giải thích, hắn nắm chặt tay, mặt mày hung tợn:
– Không có thì mày đi trộm, hoặc mượn ai đó! Nói chung phải đưa cho tao.
Thấy Kenta vẫn trừng mắt nhìn, hắn liền cười nhạt, khua nắm đấm:
– Còn dám nhìn tao kiểu đó? Không phục à? Lâu lắm rồi tao chưa đánh ai. Trước ở bên kia đường, mấy thằng nhóc gặp tao đều sợ hết, từ ngày dọn sang đây chỉ toàn gặp lũ rụt cổ. Giờ thì hay rồi, mày tự đưa mình tới cửa! Tao phải dạy cho mày một bài học nhớ đời mới được.
Nói rồi hắn vung nắm đấm lao tới.
Tên kia cao hơn Kenta ít nhất hai cái đầu, chân tay dài, còn Kenta thì lùn tịt, rõ ràng ở thế bất lợi. Kenta cố né được hai lần, nhưng đến lần thứ ba thì đường lui bị chặn hết.
Nhìn cú đấm sắp ập xuống, Kenta biết tránh không kịp, liền ôm đầu ngồi thụp xuống, lấy cặp che trên đầu hy vọng giảm bớt lực.
Nhưng nắm đấm không hạ xuống. Thay vào đó, một tiếng hét đau đớn vang lên.
Kenta ngẩng đầu nhìn, thấy tên bất lương đang ôm lấy bàn tay, còn trước mặt hắn là con mèo hoang mà Kenta từng cho ăn mấy hôm trước.
Lúc này lông nó dựng ngược, gầm gừ lao vào tấn công. Trên mu bàn tay tên kia hiện rõ bốn vết cào sâu, máu rỉ ra không ngừng.
Đúng lúc Kenta ngồi thụp xuống, Hứa Kiệt đã lao ra, tung một cú vồ sắc bén.
Tên lưu manh nổi giận, lao vào đánh mèo. Nhưng mèo nhanh hơn hẳn, vừa tránh vừa cào loạn xạ, lại còn gào thét inh ỏi.
– Meooo…! – Tiếng kêu the thé chói tai nhanh chóng thu hút sự chú ý của người dân quanh đó. Nhiều cửa sổ bật mở, người ta ló đầu ra xem chuyện gì xảy ra.
Tên kia sợ bị người lớn phát hiện, vội nghiến răng đe:
– Nhóc con, với cả con mèo kia, nhớ mặt tao đấy!
Rồi quay người bỏ chạy.
Kenta vẫn ngồi bệt dưới đất, chân run rẩy không đứng nổi. Thấy con mèo cứu mình đang tiến lại, cậu ôm nó vào lòng, vừa xoa vừa nói:
– Mèo ơi, cảm ơn cậu đã cứu tớ. Về nhà với tớ nhé? Tớ sẽ nuôi cậu, gom hết tiền tiêu vặt cho cậu dùng.
Nghe vậy, Hứa Kiệt chui ra khỏi vòng tay cậu. Nếu lời này là Kenta lúc trưởng thành nói, có lẽ Hứa Kiệt sẽ suy nghĩ. Nhưng bây giờ Kenta chỉ là một nhóc con, bản thân còn chưa lo nổi, nuôi mèo sao được.
Hiểu rằng con mèo không chịu, Kenta buồn rầu, nhưng vẫn nói:
– Tên kia mới chuyển đến ba hôm trước, nghe nói cả nhà đều dân du côn. Tớ về nhà thì còn an toàn, nhưng cậu mà bị hắn bắt được thì sao?
Hứa Kiệt “meo” một tiếng, đầy vẻ khinh thường. Trong mắt nó, thằng nhóc vừa nãy chỉ là dạng bắt nạt kẻ yếu, sau này lớn lên cũng chỉ có thể làm tép riu. Có gì đáng lo đâu.
Thấy không thuyết phục được, Kenta liền đổi giọng:
– Vậy mai trưa cậu lại đến tìm tớ nhé?
Nghe vậy, Hứa Kiệt ngoái đầu nhìn lại, coi như đồng ý.
Kenta mở to mắt, ngạc nhiên reo:
– Cậu hiểu tớ nói à? Thật không? Sao trước giờ cậu không trả lời? Trời ơi, cậu còn thông minh như Shinba nhà chị tớ nữa! Thế thì hứa rồi nhé, mai tớ bảo mẹ luộc trứng chờ cậu!
Nghe đến trứng gà, Hứa Kiệt thấy vô cùng hài lòng. Ở cùng trẻ con thật đơn giản, đặc biệt là với Kenta – một thằng nhóc mập mạp, tốt bụng và ngây ngô. Nếu là người lớn phức tạp, Hứa Kiệt chắc chắn chẳng dám để lộ bản thân thông minh thế này.
Nó phất đuôi cao cao, ve vẩy đầy hứng khởi rồi tung tăng chạy đi.
Nhưng khi đến gần khu chung cư cũ, đuôi nó bỗng khựng lại.
Trên bức tường trước mặt, một loạt mèo đang chờ sẵn. Con nào cũng ngồi ngay ngắn, cùng quay đầu nhìn về phía Hứa Kiệt. Đếm sơ sơ cũng phải mười mấy con, nào tam thể, vằn, đốm, màu lông đủ loại.
Chúng chẳng tỏ ra thù địch, nhưng Hứa Kiệt vẫn cảnh giác.
Bỗng, một con mèo mập với bộ lông nâu đốm nhảy xuống, lắc lư chòm râu tiến lại gần. Nhìn cái bụng mỡ rung lên theo từng bước, Hứa Kiệt còn thấy lo lắng cho xương cốt của nó.
Con mèo mập tiến gần, Hứa Kiệt dựng lông, gầm gừ cảnh cáo.
Thấy vậy, mèo mập dừng lại, ngẩng đầu ngửi ngửi rồi lẩm bẩm:
– Chỉ là một con mèo con bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Vậy thì vì sao…
Nói dở, nó lại liếc Hứa Kiệt một cái, rồi quay sang kêu với đám mèo trên tường. Lập tức, từng con một nhảy xuống, nối đuôi mèo mập bỏ đi.
Hứa Kiệt ngẩn ngơ, chẳng hiểu bọn chúng tới làm gì. Cuối cùng chỉ tự nhủ: mèo đôi khi đúng là thần kinh thật, chắc vừa được chứng kiến cảnh cả bầy cùng phát bệnh tập thể.
Nghĩ vậy, nó lại thong thả bước đi trong làn gió rối tung.