Thạch Linh Gan trong tay lạnh như băng, Dạ Dao Quang cẩn thận cất nó đi. Lúc này Ôn Đình Trạm cũng đã đi tới, ngồi xổm bên cạnh nàng. Hắn không nhìn Dạ Dao Quang đang làm gì, mà từ trong khe đá vụn lấy ra một loại vật trắng như đậu que, đưa đến gần mũi, khẽ ngửi.
"Đây là cái gì?" Dạ Dao Quang cất Thạch Linh Gan xong, quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy hành động của Ôn Đình Trạm.
"Một loại dược vật, có công dụng mê huyễn." Ôn Đình Trạm chỉ biết đến thế, cụ thể là dược vật gì, trong trí nhớ của hắn không tồn tại. Lập tức, hắn nhặt từng cây dược vật này lại.
Dạ Dao Quang cũng giúp hắn. Rất nhiều khe đá đều có loại này, để không bỏ sót, Dạ Dao Quang còn đập nát những khối đá lớn hơn. Gần như không bỏ sót một cây nào, rất nhanh đã nhặt được một bó lớn. Tìm một cái túi đựng lương khô đã ăn hết trong hành lý, cho vào, thế mà lại đầy một túi.
"Miệng vết thương của ngươi nứt ra rồi!"
"Ngươi bị thương!"
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm gần như đồng thời cất tiếng. Hai người nhìn nhau cười. Dạ Dao Quang nói: "Vết thương của ta ở bên trong, đắp thuốc cũng vô dụng, lát nữa ta vận công trị thương. Ta băng bó lại vết thương cho ngươi trước."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT