Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trừ Dạ Dao Quang ra, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, không dám nhìn khoảnh khắc kinh hồn đó.
Lại hoàn toàn không nghe thấy tiếng va chạm, mà là tiếng ngựa hí dài.
Thì ra Ôn Đình Trạm ở khoảnh khắc con ngựa trắng xoay người, cơ thể trượt từ bụng nó sang một bên khác, lật người cưỡi lên lưng nó, hai tay ôm lấy cổ nó, toàn thân đều nằm sấp trên lưng nó, mặc cho nó rung đùi đắc ý thế nào, chạy như điên thế nào, phanh gấp hay hất mình thế nào cũng không thể hất Ôn Đình Trạm từ trên người nó xuống.
Nhưng là một linh vật, nó không dễ dàng khuất phục như vậy. Từ bỏ sự tự do tự tại của thảo nguyên và núi lớn, đi để con người sử dụng. Cho nên nó bất chấp chạy như điên, chỉ muốn làm cho Ôn Đình Trạm bị choáng hoặc bị chấn động tan xương.
“Thuật cưỡi ngựa của Duẫn Hòa thật đúng là tốt.” Tiêu Sĩ Duệ không khỏi kinh ngạc cảm thán, chợt lại tiếc nuối vừa rồi nhắm mắt lại, không nhìn thấy Ôn Đình Trạm đã làm thế nào mà trượt qua bụng ngựa mà không bị vó ngựa đá đến.
“Trời sắp tối rồi, mau chuẩn bị hạ trại đi.” Dạ Dao Quang nhìn về phía xa. Con ngựa này chẳng qua là đang làm sự giãy giụa cuối cùng mà thôi. Bị Ôn Đình Trạm thuần phục là chuyện sớm muộn. Nàng liền nói với mọi người: “Mọi người mau chuẩn bị đồ đạc, nổi lửa làm bữa tối.”
Bọn họ cũng tự nhiên biết tình huống nguy hiểm nhất đã qua đi, hiện tại một người một con ngựa đang hao hơi. Ai có sức chịu đựng hơn thì người đó sẽ cười cuối cùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play